“Cút! Cút! Cút!”
“Muốn ăn xin thì xuống gầm cầu, đừng có đến nhà chúng tôi!”
“Ở đây không chào đón mấy ngày nay! Mau cút đi!”
08.
Hôm đó cả nhà cậu tôi chán nản rời đi.
Bởi ngay khi bọn họ bước vào nhà, mẹ tôi đã gọi bảo vệ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bảo vệ, bọn họ nói mấy lời vô nghĩa rồi bỏ đi.
Không bao lâu sau, mợ được chẩn đoán bị ung thư vú.
Cả nhà bọn họ lại tìm đến tận cửa.
Lần này mang theo đầy món quà lớn nhỏ bồi thường, gương mặt tươi cười.
Mợ thân thiết nắm tay tôi: “Chồng con vẫn chưa tan ca à?”
Tôi nhíu mày, rụt tay lại, lau sạch bằng khăn ướt.
Mợ sững sờ, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Chuyện lần trước, là mợ không đúng, đứa trẻ Kiều Kiều đó quả thực bị mợ chiều chuộng quá.”
Mợ kéo Vương Kiều Kiều: “Nào, xin lỗi chị họ con đi.”
Vương Kiều Kiều miễn cưỡng nói lời xin lỗi.
Tôi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì nói.”
Mợ hít sâu một hơi, cố gắng giữ gương mặt tươi cười.
“Mợ nghe nói chồng con có rất nhiều bạn bè, đều làm việc ở bệnh viện ung thư tỉnh, bác sĩ chuyên môn bên đó rất khó đặt lịch, cậu ấy có cách nào không?”
“Hoặc là cậu ấy có quen bác sĩ nào tài giỏi hơn không? Giới thiệu cho mợ đi.”
Chồng tôi quả thực có rất nhiều bạn bè làm việc ở đó.
Nhưng tôi thật sự không muốn giúp bọn họ.
Gia đình người mợ này đều là loại vong ân bội nghĩa điển hình, không hề nhớ về mấy lời bọn họ nói xấu chúng tôi, đến lúc đó nếu bọn họ đắc tội với bác sĩ, chồng tôi cũng bị vạ lây!
Tôi lắc đầu: “Không biết, chúng tôi phải ăn cơm rồi, mấy người về đi.”
Tôi cũng lười phải lịch sự.
Vương Kiều Kiều tức giận nói: “Các người thấy chết mà không cứu, rồi sẽ gặp quả báo!”
Tôi cười nói:
“Sao tôi lại cảm thấy nhà các người gặp quả báo sớm hơn nhỉ?”
“Cô xem, cô không tìm được việc làm, bà già thì bị ung thư, cô phải làm sao đây? Bệnh này liệu còn cơ hội sống sót sao?”
“Chậc chậc chậc, thảm thương quá đi.”
Mẹ tôi kéo tay áo tôi: “Tiếu Dĩnh, con đừng nói nữa.”
“Mẹ con bé không sống được bao lâu, con đừng vì loại người sắp chết này mà khẩu nghiệp.”
Mẹ, mẹ cũng không buông tha cho bọn họ à.
Mợ thấy chúng tôi không có ý định giúp đỡ, cũng không diễn kịch nữa.
“Mấy người nguyền rủa tôi chết! Dám nguyền rủa tôi chết! Hai người các người đều là đồ vô lương tâm!”
“Tại bị mấy người hại mà tôi mới ra nông nỗi này! Tôi dù có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mấy người!”
Tôi trừng mắt: “Quỷ cái gì, lập tức xuống địa ngục đi!”
Tôi thẳng tay đuổi bọn họ và cả đống rác rưởi bọn họ cướp được ra khỏi nhà.
Sau đó tôi nghe nói mợ đã cắt hai vú, miễn cưỡng giữ được cái mạng, người gầy gò không còn sức sống.
Thế nhưng không bao lâu sau, tế bào ung thư vẫn lan rộng, lại tiếp nhận một đợt điều trị mới.
Sau khi Vương Kiều Kiều thi công chức thất bại, cả người như bị liệt, suốt ngày rúc ở trong nhà, làm anh hùng bàn phím.
Tiền tiết kiệm nửa đời người cứ như vậy tiêu sạch, cậu không chịu được gánh nặng này, thường xuyên mượn rượu giải sầu.
Sau đó có một người phụ nữ đáng thương đang tìm con gái, Vương Kiều Kiều vất vả lắm mới lết ra khỏi cửa một chuyến, lại gần nói: “Con gái bà chết từ lâu rồi! Nó bị xe tải đâm vì bà không chú ý!”
Người phụ nữ phát bệnh ngay lập tức, đẩy Vương Kiều Kiều ra giữa đường lớn.
Vương Kiều Kiều bị xe tải đâm trúng, trở thành người thực vật, cuối cùng không thể nào mở miệng nói chuyện được.
Đúng là gieo gió gặt bão.
Còn tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Bon Bon, hỏi con trai: “Câu chuyện này cho chúng ta biết, làm người phải thế nào?”
Bon Bon trả lời với giọng nói vương mùi sữa: “Phải sống tốt bụng! Giữ mồm miệng! Không được nói linh tinh!”
Nhóc con ba tuổi còn biết nói lý, nhưng Vương Kiều Kiều hết lần này tới lần khác đều là một kẻ ngu ngốc ác độc.
Không sao cả, kẻ ác nhất định sẽ bị trời trừng phạt.
(Hết)