Lúc Lục Tây Kiêu xuống máy bay đã là 9 giờ tối.
Anh vừa lấy hành lý vừa khởi động điện thoại đi ra ngoài, thư ký đã chờ ở ngoài, sau khi nhìn thấy anh thì bước vội lên trước: “Sếp Lục, có chuyện…”
Lần đầu tiên Lục Tây Kiêu nhìn thấy bộ dáng úp úp mở mở của anh ta, dừng bước lại: “Sao vậy?”
Thư ký đưa những tin tức trên mạng cho anh xem.
Đã vài giờ trôi qua, chuyện này đã ầm ĩ lên.
Trừ những tiếng mắng chửi khó nghe ra thì còn có cả đủ loại tin tức của anh và Chu Vãn bị bới ra không còn chút gì.
Còn có rất nhiều ảnh hai người chụp chung khi còn đi học đăng trên diễn đàn của trường cũng bị đào ra để chỉ trỏ.
Lục Tây Kiêu nhíu mày.
Điện thoại được khởi động, nhưng trong đó lại không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Vãn không thể không biết.
Thật ra thì anh không bị những bình luận đó làm phiền chút nào, nhưng anh sợ những điều này sẽ ảnh hưởng đến Chu Vãn.
Lo lắng Chu Vãn lại bắt đầu áy náy tự trách, là cô đã hại anh phải chịu những tiếng xấu không đáng.
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, không nói gì, lập tức gọi điện thoại cho Chu Vãn, sau vài tiếng bíp, biểu hiện tạm thời không có thể kết nối, xin gọi lại sau.
“Sếp Lục, bây giờ làm thế nào?” Thư ký hỏi.
Vừa mới ký kết hợp đồng đã xảy ra chuyện như vậy, hạng mục mới còn sắp triển khai.
Chuyện lúc trước của tập đoàn Thịnh Hưng làm đến không chừa đường sống, đã đắc tội không ít người trong sáng ngoài tối, cũng không biết chuyện này bị những người có tâm tư lợi dụng thế nào.
“Cậu đến Cục cảnh sát tìm Trịnh Sở trước, nhờ anh ta giúp đỡ nhất định tìm được Chu Vãn.”
Thư ký sửng sốt, lát sau thì gật đầu: “Vâng.”
Không gì có thể sánh bằng Chu Vãn.
Lục Tây Kiêu lái thẳng xe về nhà, chạy một mạch, đẩy cửa nhà ra, trong nhà tối đen.
“Chu Vãn.” Anh đứng gọi ở huyền quan.
Không ai trả lời.
Ngay cả tiếng vọng lại cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Lục Tây Kiêu nghiến chặt răng, đường nét quai hàm sắc bén.
Anh giống như bị dung nhập vào trong bóng tối, hàng mi đen rủ xuống, che lại ánh sáng mờ mịt ở bên trong.
Anh nhớ hôm trước lúc gọi video cho Chu Vãn, cô gái nhỏ vùi mình trong chăn, lông mi dài và dày, khẽ rung rinh, trông vừa mệt mỏi lại vừa yếu ớt.
Giọng cô vừa mềm vừa nhẹ, nói với anh:
Chỉ là em… có chút nhớ anh rồi.
Sau khi anh bận xong thì về nhanh một chút có được không?
Là gặp những chuyện phiền toái này từ lúc đó sao?
Nhưng bây giờ anh đã về rồi, lại không nhìn thấy cô.
Có phải cô lại muốn chạy đến nơi mà anh tìm không thấy, tình nguyện dùng cách tự cho mình là đúng để đối tốt với anh?
Ngôi nhà này, Chu Vãn không có ở đây, chỉ là một chỗ ở.
Cô ở đây, mới có thể gọi là “về nhà”.
Lục Tây Kiêu gần như cảm giác được bóng đêm kín không kẽ hở trong phòng đang nuốt chửng anh từng chút một, kéo anh quay về tình cảnh lẻ loi một mình như trước đây một lần nữa.
Cùng lúc đó, điện thoại của anh bỗng vang lên mà không hề báo trước.
Là Chu Vãn gọi tới.
Lục Tây Kiêu phút chốc sửng sốt, lập tức bắt máy, âm thanh còn mang theo chút run rẩy chưa phục hồi lại tinh thần: “… Chu Vãn.”
“Anh đã xuống máy bay chưa? Em quên tắt chế độ im lặng trên điện thoại, cuộc điện thoại vừa nãy em không nghe thấy.” Giọng nói của Chu Vãn nghe rất bình tĩnh: “Lục Tây Kiêu, em có lời muốn nói với anh.”
Mi tâm Lục Tây Kiêu nhảy dựng lên, yết hầu khẽ động, mở miệng với giọng nói trầm thấp: “Ở đâu, anh đến ngay.”
Chu Vãn dừng một chút.
Cô đứng trước một cửa tiệm, nhìn nhà cao tầng trước mắt, nói cho Lục Tây Kiêu một tòa nhà ở gần đó.
Lục Tây Kiêu lập tức lái xe qua đó.
Trời vừa mưa, bánh xe lăn qua vũng nước đọng làm bắn r4 bọt nước tung tóe.
Dọc đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Giọng nói vừa rồi của Chu Vãn quả thật bình tĩnh đến không bình thường.
Anh nghĩ, nếu Chu Vãn muốn chia tay với anh, anh nhất định sẽ không đồng ý, mặc kệ dùng cách gì anh cũng sẽ không bỏ mặc cô rời đi nữa.
Từng có một lần là đủ rồi.
Nếu rời đi một lần nữa, cái mạng này của anh sẽ bị giày vò đến chết mất.
Ngay đèn giao thông, Lục Tây Kiêu nhìn thấy Chu Vãn đứng ở góc đường đối diện.
Cô gái nhỏ ăn mặc hơi phong phanh, lộ ra một mắt cá chân tinh tế bị đông cứng đến đỏ ửng lên, chóp mũi cũng ửng đỏ vì lạnh, dáng vẻ hơi ngốc, yên lặng nhìn vào một điểm trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Lục Tây Kiêu quay đầu xe dừng ở ven đường, xuống xe bước nhanh tới.
Lúc anh khóa cửa xe, Chu Vãn giương mắt nhìn qua.
Đèn xe không tắt, đập vào mắt, cho nên cô không nhìn thấy rõ mặt của Lục Tây Kiêu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi, ngược ánh sáng sải bước về phía cô.
Sau đó dừng lại ở trước mặt cô, nắm lấy cổ tay của cô, rất mạnh, có hơi đau.
Nhưng cảm nhận được cổ tay cô lạnh như băng, ngay lập tức thả lỏng.
Dường như Chu Vãn nhìn thấy hơi thở bão tố nổi lên xung quanh người anh dần tan đi, chỉ còn lại sự kiềm chế và ẩn nhẫn, giọng nói khàn khàn: “Đêm hôm khuya khoắt em ở chỗ này làm gì hả, tay lạnh như vậy, lên xe trước.”
Chu Vãn bị anh túm đi về phía trước vài bước, rồi sau đó dừng lại, nhẹ nhàng rút tay về.
Lục Tây Kiêu khựng lại, quay đầu.
Chu Vãn rút tay ra, ngồi xổm xuống cầm hộp bánh kem trên mặt đất lên, cùng Lục Tây Kiêu lên xe.
Đèn cảm ứng ở trên đỉnh đầu sáng lên.
Lục Tây Kiêu bật điều hòa ở mức cao nhất, cầm tay của Chu Vãn để đến miệng điều hòa.
Cuối cùng cũng ấm lên rồi.
Chu Vãn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Lục Tây Kiêu, anh đang giận sao?”
Lục Tây Kiêu đảo mắt sang một bên, không nói chuyện.
“Là bởi vì những lời ở trên mạng sao?” Chu Vãn cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Xin lỗi, là chuyện của em, ngày mai em…”
“Ngoài xin lỗi ra em còn muốn nói gì nữa không?”
Lục Tây Kiêu ngắt lời cô, giọng nói khàn khàn khó hiểu: “Cho nên em muốn nói chia tay với anh đúng không?”
Chu Vãn sững sờ một lúc: “Không phải, em muốn nói là…”
Cô không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ nghĩ như vậy, cô cũng không biết bắt đầu những lời nói chân tình từ đâu.
Ngón trỏ còn đang móc lấy ruy băng của hộp bánh kem, đầu ngón tay cô vô thức cong lên, không đầu không đuôi nói: “Em muốn nói là, chúc mừng sinh nhật, Lục Tây Kiêu.”
Lục Tây Kiêu sửng sốt.
Hoàn toàn không ngờ sẽ là câu trả lời như vậy.
Khoảng thời gian anh quá bận, căn bản là không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.
Trên đường đi, anh đã chuẩn bị tốt, giả thiết rất nhiều cảnh tượng Chu Vãn nói chia tay với anh, nghĩ đến chính là có trói cũng phải trói cô trở về, nhưng không ngờ lại nhận được một câu “chúc mừng sinh nhật” như vầy.
“Lục Tây Kiêu, chúc mừng sinh nhật 27 tuổi.” Chu Vãn nhìn anh, nghiêm túc nói: “Sau này mỗi sinh nhật của anh, em đều sẽ đón cùng anh.”
Mái tóc đen của cô gái nhỏ xoã xuống trên ngực.
Đã lâu rồi cô không đi cắt tóc, tóc dài qua ngực, tóc mượt đen bóng, đôi mắt long lanh, trông vừa nhẹ nhàng lại vừa kiên định.
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động.
Mọi thứ diễn ra quá tốt đẹp, quá đột ngột, đến mức anh không biết nên nói gì.
Vào lúc này anh mới để ý, có một mảng màu đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của Chu Vãn lộ ra từ đường viền cổ áo.
“Đây là sao vậy?” Lục Tây Kiêu duỗi tay, đầu ngón tay túm lấy cổ áo của cô, kéo xuống, “Dị ứng…”
Nói được một nửa, giọng anh đột nhiên im bặt.
Màu đỏ xung quanh làn da xương quai xanh của cô, dưới lớp da mỏng đó, được xăm một hình xăm đỏ tươi.
Lục Tây Kiêu.
Thoạt nhìn đó là nét chữ của Chu Vãn.
Nghiêm túc nắn nót.
Nét chữ “Kiêu” cuối cùng được kéo rất dài, giống như chữ “Vãn” mà anh viết.
Ở phía dưới còn có một số “6”.
Lục Tây Kiêu bình tĩnh nhìn vào hình xăm, trầm mặc rất lâu, rồi trầm giọng nói: “Sao lại xăm cái này?”
“Bởi vì anh cũng xăm.” Chu Vãn nhẹ giọng nói.
Bởi vì, em cũng muốn biết, lúc trước anh đã đau đến mức nào.
Lục Tây Kiêu nghe thấy, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh hỏi một vấn đề.
“Sao lại xăm cái này?”
Anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp, nhưng lại càng nhiều cảm xúc trong đó bị nghiền nát, hô hấp rối loạn, giống như cố chấp muốn nghe câu trả lời đặc biệt.
Chu Vãn dừng lại một chút, duỗi tay cuốn lấy đầu ngón tay anh: “Bởi vì em yêu anh.”
Bởi vì em yêu anh.
Cho nên, em cũng muốn khắc anh vào máu thịt của em.
“Em sẽ không lùi bước nữa, Lục Tây Kiêu.”
Chu Vãn nhìn anh, nói: “Khi anh chạy về phía em, em cũng sẽ chạy về phía anh.”