Anh nói liên tục, vội vã và căng thẳng, không để tôi có cơ hội chen vào.
Như thể anh đang sợ hãi điều gì đó.
Vừa nghe anh nói, tôi vừa kiểm tra các thông báo trên điện thoại và cuối cùng hiểu được lý do cho thái độ này của anh.
Thì ra, Bùi Nghi Thư đã nổi tiếng.
Có vẻ như có đội ngũ nào đó cố tình làm truyền thông, các bài đăng liên tiếp trong 10 ngày qua của cô ta đều không gặp vấn đề gì.
Nhưng đúng sáng nay, cô ta đăng bài cuối cùng với đếm ngược về 0.
“Hôm nay tôi tạm thời trả anh lại cho cô ấy nhé, nhớ là chỉ tạm thời thôi, anh mãi mãi thuộc về tôi. Đếm ngược 0 ngày: Hôm nay anh giống như một hoàng tử.”
Bài đăng này chỉ mất chưa đầy 10 phút để leo lên top 1 xu hướng, sự việc nghiêm trọng đến mức ngay cả Tạ Giang Tri cũng biết.
Thế nên anh bắt đầu hoảng loạn.
Anh nhận ra muộn màng rằng những ngày qua tôi thực sự rất khác thường.
Ví dụ như trước đây, tôi chưa từng rời xa anh lâu đến vậy.
Hay những ngày qua, tôi không chủ động nhắn tin cho anh lần nào.
Hoặc khi anh gọi điện hỏi người thân ở quê, họ nói rằng tôi đã rời nhà ngay trong ngày về.
Chúng tôi từng hứa rằng khi hết hạn ba năm, dù thế nào cũng phải cho nhau một câu trả lời rõ ràng.
Nếu quyết định tiếp tục, chúng tôi sẽ mời bạn bè và người thân chứng kiến một tình yêu mới.
Nếu không, chỉ hai người ở nhà cùng ăn bữa cơm chia tay.
Bây giờ, buổi tiệc xa hoa anh chuẩn bị chính là câu trả lời của anh dành cho tôi.
Và sự ra đi của tôi, chính là câu trả lời tôi dành cho anh.
Vì vậy, tôi khẽ thở dài, giọng nói vô cùng bình tĩnh và kiêu hãnh:
“Tạ Giang Tri, lát nữa anh sẽ thấy món quà tôi chuẩn bị cho anh.”
Dường như trong khoảnh khắc, hy vọng trong anh lại bừng cháy.
Giọng nói của anh vấp váp, gấp gáp:
“Được, được, anh đợi em.”
16
Tối ngày 20 tháng 12 năm 2024, tại phòng tiệc Kim Tuệ, thành phố Dung Thành.
Tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều có mặt, thậm chí còn có nhiều phóng viên đến tham dự.
Họ đều muốn biết sự việc liên quan đến Bùi Nghi Thư, đang gây xôn xao trên mạng, liệu có thật hay không.
Và cuộc hôn nhân kéo dài ba năm giữa tôi và Tạ Giang Tri, cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục gì trong đêm nay.
Vào lúc bảy giờ tối, Tạ Giang Tri vẫn đang lo lắng đi đi lại lại ngoài hội trường, không ngừng dõi mắt tìm kiếm.
Một nhân viên phục vụ ngập ngừng một lúc, cuối cùng tiến đến gọi anh:
“Thưa anh Tạ, phu nhân của anh đã kết nối trực tuyến với hội trường rồi, anh nên quay lại sân khấu.”
Khi tôi kết nối với máy quay của một người bạn trong hội trường, cảnh đầu tiên tôi thấy là Tạ Giang Tri loạng choạng chạy về phía sân khấu.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, tôi khẽ mỉm cười, xoay camera để mọi người có thể thấy bầu trời xanh trong và ánh nắng rực rỡ bên phía tôi.
“Như mọi người thấy, tôi đang ở nước Anh, cách xa hàng vạn dặm. Vì vậy, buổi tiệc tối nay, chắc phải nhờ nam chính tự mình gánh vác rồi.”
Tôi thấy Tạ Giang Tri cầm lấy micro từ tay bạn, sau đó mới tiếp tục nói:
“Tạ Giang Tri, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Mắt anh đỏ hoe, nghẹn ngào trả lời:
“Nhớ.”
“Hồi đó, cả công ty đều nói anh thất tình, tâm trạng tồi tệ nên ở nhà uống rượu. Anh còn phái tôi đến nhà để đưa tài liệu.”
Nói đến đây, tôi không nhịn được bật cười, sau đó tiếp tục:
“Tôi còn sợ khi mở cửa sẽ thấy anh nằm giữa đống chai rượu rỗng, bốc mùi nồng nặc.”
“May mà không phải, xem ra tổng giám đốc công ty chúng ta cũng đáng tin cậy phết.”
Tôi vừa nói xong, cả hội trường bật cười, thậm chí có vài cô gái xúc động bắt đầu lau nước mắt.
“Rồi sau đó, anh nói muốn kết hôn với tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: tại sao lại là tôi?
Tôi bình thường như vậy, tại sao anh lại muốn cưới tôi? Chẳng lẽ anh có mưu đồ gì với tôi? Nhưng tôi có gì để anh lợi dụng đâu!
Cho đến khi anh giải thích đó chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn rất biết ơn vì anh đã cưới tôi. Nhờ anh, mẹ tôi có cơ hội được chữa bệnh.
Dù cuối cùng bà vẫn rời xa tôi, nhưng ít nhất, tôi đã có thể giúp bà chiến đấu với tử thần một lần.”