Nhưng trong lòng vẫn không ngừng buồn bã.
Bạn thân đưa cho tôi một tờ giấy, “Con nhỏ này, số sướng vậy mà còn khóc?”
Tôi hít mũi, “Cậu có thấy tớ quá thực dụng không?”
“Thực dụng thì giờ cậu phải cười toe toét rồi.”
Tôi thật sự bật cười.
Là bị cô ấy chọc cười.
Sách viết rằng, một cuộc đời tốt đẹp, một người phụ nữ xuất sắc, cần phải mạnh mẽ, lý trí, chăm chỉ làm việc, tránh xa tình yêu, và thận trọng trong hôn nhân.
Nhưng tôi lúc thì mạnh mẽ, lúc thì rất cần người khác bên cạnh, lúc thì lý trí, lúc lại muốn bốc đồng lật đổ cả thế giới.
Đặc biệt sau khi đi làm, mỗi tháng 30 ngày thì 28 ngày muốn nghỉ việc, không cần biết có nghỉ hay không, chỉ là muốn.
Tôi khó mà thích lại một người khác, bởi người tôi thích thật sự rất tốt.
Tôi muốn có một kết thúc đẹp với người mình thích, như thế không phải là cuộc đời tốt đẹp sao?
Điện thoại để chế độ im lặng.
Mở ra thì thấy 7 cuộc gọi nhỡ.
Là của Lục Yến.
Điện thoại lại đổ chuông.
Tôi bắt máy ngay, nói thẳng, “Bản thỏa thuận ly hôn anh đưa, tôi ký xong rồi, để trên bàn ở nhà.”
Lục Yến không vội trả lời, vài giây sau mới nói, “Khi nào tôi đưa em cái thỏa thuận nào?”
“…”
Đúng lúc có khách gọi đồ.
Tôi vội cúp máy.
Người trước mặt tôi nhận ra, là nhân viên ở công ty tầng trên.
Anh ta thường đến, lại khá tự nhiên, mỗi lần đều muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút.
Bạn thân huých tay tôi, ra hiệu nhìn ra ngoài.
Tôi ngẩng đầu lên.
Lục Yến đứng bên đường, tựa vào xe, lịch sự không vào quấy rầy, chỉ đứng đó, nhàn nhã chờ tôi phát hiện ra anh.
43
Khi cửa hàng xong việc, tôi rửa tay rồi ra gặp anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Giọng tôi không được tốt lắm.
Lục Yến từ từ đứng thẳng dậy, “Không đến thì vợ chạy mất rồi.” Anh nhìn đồng phục của tôi, “Không mệt à?”
Tôi bỗng nhớ tới tối qua.
Bực mình nói, “Anh còn dám nói! Bao giờ đi cục dân chính, tôi lúc nào cũng rảnh!”
Lục Yến làm như không nghe thấy, không trả lời mà hỏi lại, “Gã kia là ai?”
Tôi khựng lại.
Nhìn anh một lúc, không tự nhiên hỏi, “Tổng giám đốc Lục, anh có tâm sự gì sao?”
Lần này anh không giả vờ điếc nữa.
Ánh mắt anh như muốn nói, “Không rõ ràng sao.”
“Không thì sao, thư tình viết rằng thích, nhưng ngoài miệng lại bảo không thích. Tôi nghĩ cả đêm, sợ em nghĩ tôi nông cạn, suốt ngày nghĩ cách tặng hoa tặng trang sức, em không nhận ra tôi đang theo đuổi em sao?”
Tôi chớp mắt chậm rãi, cố tiêu hóa lời anh nói.
Có vài món quà, đến giờ vẫn còn để trên bàn làm việc của tôi, chưa kịp mở.
Không biết nên cảm giác thế nào.
Như thể tôi của 17 tuổi, trong lòng đang đánh trống, tiếng vang vọng khắp nơi.
Tôi từ từ nhíu mày, “Anh tìm thấy lá thư tình của tôi, không chỉ không nói cho tôi, mà còn xem rồi?”
“…”
44
Làm người sao có thể như vậy chứ.
Tôi nhận ra muộn màng, bản thân tự lạnh nhạt với anh, giờ lại không có đường lui.
Nhưng hôm sau.
Lục Yến lại gọi điện.
“Cùng ăn tối nhé?”
Tôi mím môi, “Ăn gì?”
Lục Yến nghĩ ngợi, “Thư tình tôi để trên bàn em rồi.”
Đã đến giờ tan làm.
Văn phòng không còn ai.
Tôi từ nhà vệ sinh quay lại, quả nhiên thấy một phong thư trên bàn.
Mở ra, nhưng không phải lá thư tôi viết.
Nét chữ mạnh mẽ, sắc nét.
Mắt tôi bỗng hơi cay.
Thư viết:
Bạn học lớp 10/3 Giang Hà, chào em.
Tôi là Lục Yến, 28 tuổi.
Thật tiếc khi bây giờ mới trả lời thư của em.
Hiện tại tôi đã mở vài công ty.
Có lẽ không phụ sự kỳ vọng của em.
Em cũng không cần theo bước ai.
Tôi không muốn em quá mệt mỏi.
Chỉ cần em là em, là được.
Đúng rồi.
Ban đầu tôi thực sự không biết em là ai.
Nhưng bây giờ tôi đã cưới em rồi.
Chúng ta kết hôn vội vàng, khi đó tôi bận ra nước ngoài lo công ty lên sàn.
Vẫn chưa kịp chính thức tỏ tình với em.
Bố mẹ ruột của tôi đều không còn.
Lần cuối tôi yêu là bốn năm trước. Hiện tại công việc đã ổn định, tôi biết nấu một chút, không có thói quen xấu, sẽ không để em chịu khổ, em yên tâm.
Tất nhiên, còn một điều quan trọng nhất.
Tôi muốn nói trực tiếp với em.
Điện thoại chưa cúp máy.
Âm thanh điện từ, nhịp tim đập.
Bên tai tôi, giọng trầm khàn cất lên, “Giang Hà, anh thích em.”
Tôi ngây người quay lại.
Lục Yến đứng ở cửa phía sau tôi.
Anh hạ điện thoại xuống, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cảm thấy có giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
Lục Yến bước tới nhẹ nhàng ôm tôi, “Anh muốn luôn bên em, được không?”
Không còn thỏa thuận, anh muốn ở bên tôi thật lòng.
Giọng anh nghiêm túc, mang theo sự dò hỏi.
Tôi vừa khóc vừa muốn cười, rất lâu sau, khẽ đáp, “Thật ra, anh không cần theo đuổi đâu.”
Lục Yến bật cười, cũng như trút được gánh nặng.
Một lúc sau.
“Đúng là mất cả chì lẫn chài rồi.” Cằm anh tựa vào hõm vai tôi, như cam chịu mà thở dài, “Còn bồi thêm cả một đời vào nữa.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh, “Đừng có ăn vạ!”
Vòng tay anh ấm áp.
Tim tôi ngập tràn.
Tôi biết, cảm giác đó gọi là như ý nguyện.
Cuộc đời hiếm có, được như ý nguyện.
Văn phòng may mà không có ai.
Lục Yến ép tôi hôn một lúc lâu.
Tôi nghĩ đến điều gì, hỏi, “Lục Yến.”
“Ừ?”
“Nếu lúc đầu em không cần tiền của anh, không đồng ý kết hôn với anh, thì sao?”
Có phải kiếp này sẽ không gặp được nhau không.
Lục Yến lại hôn nhẹ lên môi tôi.
Ánh mắt anh dịu dàng.
Anh nói, “Vậy anh sẽ nghĩ cách khác.”