Từ Bỏ Anh Em Chọn Người Tốt Hơn

Chương 8



10

Đây không phải lần đầu tiên Phí Kính Xuyên đến nhà tôi.

Lần trước tôi say rượu, chính anh ta đưa tôi về.

Đây là căn hộ tôi tự mua, thỉnh thoảng bạn bè đến chơi cũng rất tiện.

Phí Kính Xuyên buộc tạp dề, thoăn thoắt vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Tôi không kìm được mà khen:

“Không ngờ anh vừa tốt bụng, vừa giàu có, còn nấu ăn giỏi nữa.”

Anh ta được khen mà lúng túng.

Bình thường thì lông bông tùy tiện, nhưng lúc này lại cứng họng, mặt và tai đỏ bừng.

“Em nói năng khéo léo thế, có phải muốn tôi nấu cho em thêm vài bữa không?”

Tôi đứng cạnh anh ta, cười tít mắt, ngẩng đầu nhìn:

“Vậy tôi có vinh hạnh đó không?”

Anh ta liếc tôi một cái, chậm rãi nói:

“Tôi chỉ nấu ăn cho ông bà nội, vợ và con thôi.”

“…”

Mặt tôi đỏ lên, lập tức chạy trốn.

Nên không thấy được rằng, ngay khi tôi rời đi…

Phí Kính Xuyên thở dài nặng nề, gân xanh trên cổ nổi lên vì kìm nén cảm xúc.

11

Mùa đông đến, Phí Kính Xuyên nói anh ta phải về quê một chuyến.

“Ở quê tôi, cảnh tuyết đẹp nổi tiếng cả nước, nếu em muốn đi, tôi làm hướng dẫn viên cho.”

Tôi hỏi anh ta: “Vậy có còn được ăn món ngỗng om nồi gang anh nấu không?”

Anh ta đỏ mặt, giọng hơi bối rối: “Đừng nói ngỗng om, em muốn hầm tôi cũng được.”

Nhà tôi tuy không giàu bằng nhà Cố Tịch Ninh, nhưng cũng đủ để tôi sống sung túc cả đời.

Mẹ tôi nói tôi không cần đi làm cũng được, cứ thoải mái mà tận hưởng cuộc sống.

Thế là tôi theo Phí Kính Xuyên về quê anh ta.

Vừa xuống máy bay, anh ta đã vội vàng cởi khăn quàng của mình, quấn vào cổ tôi.

“Cẩn thận kẻo lạnh.”

Anh ta cúi người xuống, cẩn thận điều chỉnh cho ngay ngắn.

Trên khăn vẫn còn hơi ấm của anh ta, phảng phất hương thơm nhàn nhạt.

Mặt tôi nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Thế còn anh?”

Anh ta vỗ vỗ ngực: “Thể trạng tôi khỏe hơn em mà.”

Những ngày ở quê anh ta, chúng tôi cùng đi trượt tuyết, chèo thuyền, chơi ném tuyết, còn đến nhà anh ta ăn món ngỗng do chính tay anh ta nấu.

Phí Kính Xuyên rất hòa đồng, không hề có dáng vẻ của một ông chủ lớn, tính cách phóng khoáng, cởi mở.

Ở bên anh ta, tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Lúc trò chuyện với Lục Lộ, cô ấy nói với tôi rằng Hứa Diệp và Cố Tịch Ninh đã cãi nhau to.

Hứa Diệp lại dùng chiêu cũ, dọa tự sát để ép Cố Tịch Ninh đến gặp cô ta.

Nhưng lần này, Cố Tịch Ninh không còn mắc bẫy nữa.

Kết quả là Hứa Diệp làm thật, nếu không phát hiện kịp thời, có lẽ cô ta đã chết ngay tại nhà.

Hiện tại vẫn còn đang nằm viện.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Tịch Ninh đã gọi cho tôi bằng một số lạ.

Lúc đó tôi đang ăn cơm với Phí Kính Xuyên.

Nghe thấy giọng anh ta, tôi vô thức liếc nhìn Phí Kính Xuyên, sau đó đứng dậy ra ban công nghe máy.

“Em ở bên hắn ta rồi sao?”

Giọng anh ta mang theo sự đau khổ, nhưng tôi không cảm thấy mình cần phải giải thích điều gì.

“Tôi ở bên ai không liên quan đến anh. Hy vọng sau này anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Cố Tịch Ninh không cam lòng:

“Hắn ta thậm chí còn chưa học hết cấp ba, em và hắn ta làm sao có tiếng nói chung?”

“Có thể bây giờ em thấy mới mẻ, nhất thời bị cuốn theo cảm xúc mà ở bên hắn ta.”

“Nhưng đợi đến khi cảm giác ấy qua đi, em sẽ nhận ra em và hắn ta không cùng một thế giới.”

Tôi im lặng vài giây.

Có lẽ anh ta nghĩ mình đã có hy vọng, giọng nói cũng mềm mỏng hơn:

“Anh không có ý dạy dỗ em, anh chỉ muốn em suy nghĩ sáng suốt một chút.”

Tôi nhàn nhạt nói:

“Cố Tịch Ninh, anh tưởng ai cũng là rác rưởi như anh sao?”

Nói xong, tôi cúp máy, quay lại bàn ăn.

Phí Kính Xuyên không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu bỏ vào bát tôi.

“Anh ta gọi cho em à?”

Giọng anh ta có chút cứng ngắc.

Tôi gật đầu.

Lúc này mới phát hiện bát của tôi đã bị anh ta chất đầy thức ăn.

“Đủ rồi đủ rồi, ăn không hết đâu.”

Miếng thức ăn anh ta đang gắp dừng lại giữa không trung một chút, rồi được bỏ vào bát của chính anh ta.

Anh ta cúi đầu ăn, không nói một lời nào.

Tôi nhìn ra được tâm trạng anh ta không vui.

“Sao vậy?”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu:

“Không có gì.”

Anh ta gắp một miếng đồ ăn, đưa lên miệng, nhưng rồi lại đặt xuống bát.

Một lát sau, anh ta hỏi tôi:

“Hắn ta muốn quay lại với em à? Em nghĩ sao?”

“Anh nói trước nhé, đàn ông đều như vậy, em nhất định không được mềm lòng.”

“Nếu không, sau này hắn ta sẽ được nước lấn tới, em còn khổ hơn nữa.”

“Đương nhiên, anh không phải loại người đó đâu!”

Anh ta càng nói càng loạn, đến cuối cùng, chính anh ta cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

Sau một hồi im lặng, anh ta bỗng hỏi tôi:

“Mạnh Du, em nghĩ bây giờ chúng ta là gì?”

Tôi biết rõ Phí Kính Xuyên có ý với tôi.

Tôi cũng là người bình thường.

Ở bên nhau lâu như vậy, làm sao tôi có thể không có cảm giác với anh ta?

Nhưng tôi cố ý trêu chọc:

“Bạn bè chứ còn gì nữa.”

“Bạn bè? Chỉ là bạn bè?!”

Anh ta trừng mắt, giọng điệu không thể tin được.

Cuối cùng, như thể đã bị tổn thương sâu sắc, ỉu xìu thở dài.

“Được rồi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner