Quảng cáo tại đây
Kết Hôn Cùng Sói Lạnh Lùng Tôi Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 4



6

Đầu óc tôi rất rối loạn.

Có thể là do hormone thai kỳ, cũng có thể vì từ nhỏ tôi luôn thiếu thốn tình thương, vậy nên tôi bỗng có ý định muốn giữ lại đứa bé này.

Nhưng còn Thẩm Diễm thì sao?

Tôi quyết định thử thăm dò thái độ của anh ta.

Cuối tuần, tôi ghé qua nhà chị họ, mượn tạm con gái của chị ấy.

Bé con tên là Điềm Điềm, năm nay ba tuổi, là chú thỏ con đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.

Đôi mắt tròn xoe, giọng nói ngọt như đường, ngoan ngoãn nghe lời, ai gặp cũng đều thích bé.

Nếu ngay cả Điềm Điềm mà cũng không thể khiến anh ta động lòng, vậy chứng tỏ anh ta thật sự không thích trẻ con.

Tôi ôm Điềm Điềm về nhà, chờ đợi thời cơ hoàn hảo.

Đến khi cho bé ăn miếng bánh quy thứ ba, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Ngay lập tức, tôi phát tín hiệu:

“Bé con, xông lên!”

Cửa vừa mở, Điềm Điềm liền đạp đôi chân ngắn, “tóc tóc tóc tóc” chạy về phía Thẩm Diễm.

Bé mở to đôi mắt long lanh, giọng ngọt lịm:

“Chào anh ạ~~”

Thẩm Diễm: “…”

Anh ta cúi đầu nhìn sinh vật bé nhỏ cao chưa đến đầu gối mình.

Không một chút dao động.

Điềm Điềm giơ hai tay lên, ra hiệu “bế con đi!”

Tôi dám cá rằng, không ai trên đời có thể cưỡng lại sự đáng yêu của bé con này!

Ngoại trừ Thẩm Diễm.

Vì anh ta không phải người.

Anh ta là một con sói lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn.

Không thèm nhìn Điềm Điềm thêm một giây nào, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, bật chế độ vô cảm ba liên tiếp:

“Ở đâu nhặt được?”

“Trả về.”

“Tôi bị dị ứng với trẻ con.”

Nói xong, Thẩm Diễm lướt ngang qua hai dì cháu tôi, lên thẳng lầu.

Tôi nghẹn một bụng tức, suýt thì phun máu tại chỗ.

Điềm Điềm bĩu môi, tội nghiệp nhìn tôi:

“Dì ơi, anh đẹp trai hình như không thích con. Vậy con còn được ăn bánh quy không?”

“Được chứ, được chứ!” Tôi vội vàng đút bánh quy cho bé, dỗ dành:

“Anh ấy không phải không thích con đâu, chỉ là… mặt anh ấy bị liệt, bị liệt đó con!”

Vừa an ủi Điềm Điềm, tôi vừa nghĩ:

Tôi không tin!

Chắc chắn là do lúc nãy Thẩm Diễm chưa nhìn rõ Điềm Điềm dễ thương đến mức nào!

Lần thứ hai anh ta xuống lầu, tôi lập tức giơ cao Điềm Điềm, trưng bày sự đáng yêu 360 độ không góc chết của bé.

“Dễ thương không? Dễ thương không?” Tôi như một cái loa quảng cáo không biết mệt.

“Đây chính là bảo bối đáng yêu nổi tiếng khắp tộc thỏ chúng tôi đấy! Thế nào hả?”

Thẩm Diễm liếc nhìn Điềm Điềm.

Lại liếc nhìn tôi.

Sau đó, anh ta thản nhiên nói:

“Cũng bình thường.”

Tôi lập tức bị sốc, nhanh chóng bịt tai Điềm Điềm lại.

Lời nói của ác quỷ gì thế này?!

Tôi tức đến nghiến răng, quyết định dắt Điềm Điềm ra ngoài chơi, tránh xa tên ác ma này!

Thấy tôi định đi, Thẩm Diễm nhíu mày:

“Em ra ngoài à?”

“Tôi đưa Điềm Điềm ra ngoài chơi.” Tôi bồi thêm: “Tối cũng không về ăn cơm.”

“Em định ra ngoài ăn tối với con bé?” Anh ta cau mày. “Nhà hàng Âu mới mở đó, bạn tôi đặt được bàn tối nay nhưng bận việc nên chuyển suất lại cho tôi.”

Tháng trước, gần đây mở một nhà hàng Âu nghe nói siêu ngon, ngày nào cũng đông kín chỗ.

Tôi thèm ăn từ lâu, nhưng nhà hàng này mỗi ngày chỉ nhận 50 khách, căn bản là không đặt được bàn.

Lúc đó tôi từng năn nỉ Thẩm Diễm giúp tôi kiếm một suất.

Và anh ta lạnh lùng đáp đúng hai chữ:

“Không thể.”

Tôi còn tưởng không còn hy vọng gì.

Giờ nghe thấy vậy, mắt tôi lập tức sáng rỡ:

“Thật không?!”

Thẩm Diễm: “Gạt em làm gì?”

Tôi nhìn Điềm Điềm, ngập ngừng hỏi:

“Vậy… tôi dẫn Điềm Điềm theo được không?”

“Không.” Anh ta từ chối ngay lập tức. “Tôi chỉ đặt bàn hai người.”

“Hả?” Tôi đau đớn từ bỏ giấc mộng nhà hàng Âu. “Thế thôi, anh đi ăn với người khác đi. Tôi đưa Điềm Điềm đi ăn cái khác.”

Tôi vừa dắt Điềm Điềm ra cửa, sau lưng bỗng vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Diễm:

“… Đợi đã!”

Anh ta trông vô cùng khó chịu.

“Để tôi hỏi xem có thể thêm một suất trẻ em không.”

7

Cuối cùng, tôi, Điềm Điềm và Thẩm Diễm cùng nhau đến nhà hàng Âu trong mơ của tôi.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Không gian đẹp.

Món ăn ngon.

Chỉ tiếc rằng, nếu Thẩm Diễm có thể đối xử dịu dàng với Điềm Điềm một chút thì càng tốt.

Sau khi tiễn Điềm Điềm về nhà chị họ, biểu cảm trên mặt Thẩm Diễm trên xe cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Tôi quan sát anh ta, thận trọng dò hỏi:

“Thẩm Diễm, anh… không thích trẻ con à?”

Anh ta không hề do dự:

“Không thích.”

“Tại sao?”

“Ồn ào, phiền phức.” Anh ta nhàn nhạt nói. “Giống như bóng đèn vậy.”

Tôi: “?”

Bóng đèn?

Tôi không hiểu lắm, nhưng ít nhất tôi đã xác nhận được một điều:

Thẩm Diễm không thích trẻ con.

Tôi vô thức đưa tay chạm vào bụng mình, lòng đầy lo lắng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner