Kịch Bản Này Sai Rồi

Chương 8



12

Không chống đỡ nổi trò mè nheo bám dính của Phó Minh, cuối cùng tôi phải cho anh ta đi shopping cùng.

Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn niêm yết, vậy mà cứ nhất quyết đu bám vợ đi mua sắm.

Tôi hừ lạnh:

“Anh thay đổi rồi, anh không còn là chú cún ngoan ngoãn ngày xưa nữa.”

Phó Minh không nói gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt cún con long lanh, ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay tôi.

Tim tôi mềm nhũn.

Được rồi, tha thứ cho anh đúng một giây.

Cả ngày hôm đó, Phó Minh lẽo đẽo theo sau tôi, ngoan ngoãn xách túi không một lời oán thán.

Tôi phụ trách mua, anh phụ trách quẹt thẻ.

Tôi phải công nhận, dáng vẻ anh ta cầm thẻ thanh toán thực sự rất quyến rũ.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ hiệu, ánh mắt tôi lập tức bị một chiếc túi trong tủ kính thu hút.

Phó Minh lập tức nói:

“Thích thì mua đi.”

Nhân viên bán hàng đứng ở cửa tiệm, mắt sáng rực lên khi thấy tôi và Phó Minh.

Cô ta lập tức bước tới, ánh mắt lướt qua trang phục của hai chúng tôi, sau đó niềm nở nói:

“Tiểu thư, chị có mắt nhìn thật đấy! Đây là mẫu túi mới nhất mùa này, rất hợp với bộ đồ chị đang mặc hôm nay. Cả khu Tây Nam này chỉ có đúng hai chiếc thôi. Tôi giúp chị đeo thử nhé?”

Tôi sảng khoái quẹt thẻ.

Trước khi rời đi, tôi còn tiện tay mua thêm vài bộ quần áo và trang sức.

Nhân viên bán hàng cười đến mức không khép nổi miệng, vội vàng giúp chúng tôi xách túi, còn nhiệt tình tiễn ra tận xe.

Điện thoại của Phó Minh vang lên hai tiếng tít tít, anh ta đưa tay vén gọn mấy sợi tóc rơi trên mặt tôi, nhẹ giọng nói:

“Anh đi lấy tài liệu một lát, em ra xe đợi anh nhé.”

Tôi gật đầu, dẫn theo nhân viên bán hàng đi về phía bãi đỗ xe.

“Tiểu thư, chị đúng là có phúc quá, cưới được một người chồng giàu có thế này. Ánh mắt anh ấy nhìn chị toàn là yêu thương, sắp tràn cả ra ngoài rồi ấy chứ.”

Tôi chỉ cười, không trả lời.

Tôi và Phó Minh yêu nhau, không cần ai công nhận hay phủ nhận.

Dù anh ấy có một xu dính túi hay không, chúng tôi vẫn sẽ yêu nhau như vậy.

Người yêu nhau bền lâu hay không, chỉ cần hai người biết là đủ.

Ngồi trong xe một lúc lâu, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt.

Cùng lúc đó, một mùi khói thuốc súng rất nhạt thoang thoảng trong không khí.

Tôi định hạ kính xe cho thoáng, nhưng nút bấm lại không hoạt động.

Một tia lửa loé lên trong khoảnh khắc.

Đồng tử tôi co rút, theo phản xạ mở khoá điện thoại, bấm gọi số liên lạc khẩn cấp.

“Vợ ơi? Anh đến ngay—”

ẦM!!!

Một tiếng nổ chấn động trời đất, lửa bùng lên dữ dội, khói đen cuồn cuộn bốc cao, mùi khét lẹt lan tràn trong không khí.

Có ai đó đang hét lên.

Khói dày đặc như thủy triều tràn đến, những mảnh vụn văng ra tứ phía như hàng trăm mũi tên sắc bén.

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, ý thức dần mơ hồ.

Trong làn lửa rừng rực, tôi nghe thấy tiếng gào xé lòng của Phó Minh.

Anh lao tới, liều mạng đạp cửa xe.

Tôi gần như sắp ngất đi, nhưng vẫn cố gắng mở miệng, yếu ớt thốt ra một câu:

“Anh… khụ khụ… ngu à… khụ khụ khụ… cửa có vòi cứu hoả đấy…”

13

Đau đầu quá.

Trong mơ màng, tôi từ từ mở mắt, phát hiện có một người đang gục bên giường tôi.

Nhìn đường nét gương mặt là biết ngay đó là Phó Minh.

Tôi vô thức đưa tay lên, chợt thấy dây truyền dịch trên mu bàn tay mình.

“Vợ ơi.”

Phó Minh từ từ ngồi thẳng dậy, mắt dán chặt vào tôi.

Sắp khóc à?

Tôi thăm dò, đưa tay chạm lên mặt anh ta.

Ngay giây tiếp theo, tôi bị anh ôm chặt lấy.

Mùi khói thuốc lá thoang thoảng quanh chóp mũi, bàn tay anh siết chặt lấy áo sau lưng tôi, nhưng lại không dám ôm quá mạnh.

Trên vai, một mảng da ấm áp bị hơi nước thấm ướt.

“Giang Thu Địch, em làm anh sợ muốn chết…”

Tim tôi chợt nhói đau.

Phó Minh chỉ gọi đầy đủ tên tôi đúng một lần, chính là đêm hôm đó ở quán bar.

Đây là lần thứ hai.

“Tội nghiệp ghê, sợ lắm hả bảo bối? Em không sao mà, nhìn đi, em vẫn lành lặn đây này.”

Tôi vụng về hôn lên chóp mũi anh, không biết nên nói gì để anh yên lòng.

Chỉ có thể ôm chặt lấy anh, để anh cảm nhận được hơi ấm của tôi.

Đứa nhỏ đáng thương, ấm ức quá chừng.

Anh rõ ràng đã khóc rất lâu, mắt đỏ hoe, tóc rối bù, môi run rẩy, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn cố gắng kìm nén:

“Vợ ơi, bác sĩ bảo em có thể sẽ không tỉnh lại, anh đã viết cả di chúc rồi.

Nếu em không còn, anh sẽ đi theo em…”

Tôi giật mình, vội bịt miệng anh lại.

“Không được nói bậy!”

“Khụ khụ—”

Bác sĩ đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

Vẻ mặt đầy nét “phong hóa suy đồi”, thậm chí còn hơi cạn lời:

“Không có chuyện gì thì về đi, hai người chẳng làm sao cả, tự dưng diễn cảnh sinh ly tử biệt làm gì?”

Ồ, hóa ra tôi không sao thật à?

“Xin lỗi, xin lỗi, bọn tôi về ngay đây.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner