Không Còn Hối Tiếc

Chương 17



31
Ta là đích nữ phủ Thái phó, tài nữ số một kinh thành, là hình mẫu của các tiểu thư khuê các.
Ta đoan trang nhu thuận, cười không hở răng.
Ta đáng lẽ phải lui về đội ngũ gia quyến thế tộc, cùng với những nữ quyến khác run rẩy sợ hãi.
Nhưng ta lại đứng bên cạnh Tần Yến, cùng hắn hộ giá trước mặt đế hậu.
Kiếm khí của hắn đi qua, người chết như ngả rạ.
Ta cầm cung đáp tên, ba mũi tên cùng bắn ra.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn ta và hắn.
Bọn họ từ khi sinh ra đã được che chở dưới hào quang thế tộc.
Trong số đó không thiếu những công tử bột từng ức hiếp Tần Yến khi còn trẻ.
Nhưng giờ phút này——
Bọn họ chỉ dám co rúm sau lưng ta và Tần Yến.
Bọn họ trở thành những con chuột nhát gan, trở thành bùn đất dơ bẩn.
32
Khi cuộc tàn sát kết thúc, ta và Tần Yến đứng cạnh nhau, thản nhiên nhìn cảnh máu me trước mắt.
Tần Yến nhỏ giọng hỏi:
“Cô nương Diệu Diệu, thanh đao này của ta, nàng dùng có thuận tay không?”
Ta cong môi gật đầu:“Tất nhiên là không tệ.”
Tần Yến liền cười.
Khuôn mặt lạnh trắng như tuyết như ngọc của hắn, nhuốm máu người chết, càng làm nổi bật vẻ yêu mị giữa
đôi mày.
“Diệu Diệu hài lòng là tốt rồi.”
Tất nhiên ta hài lòng.
Thích khách đã chết.
Tô Minh Nghiên trúng độc, cũng sẽ chết.
Còn thái tử Dung Ngọc——
Sau trận chiến này, càng sẽ trở thành châu chấu sau thu, cũng không sống được bao lâu nữa.
Kiếp trước những người từng làm hắn bị thương, hại hắn, đều đã bị ta tính toán hết, đến thời điểm này, chỉ
còn lại một người cuối cùng.
Đó chính là ta.
Vì vậy ta hỏi hắn:
“Tần Yến, nếu có một người, chàng từng đối xử với nàng ta ngàn vạn lần tốt, thậm chí vì nàng ta mà móc
tim móc gan nhưng nàng ta vẫn không tin chàng, cuối cùng khiến chàng ôm hận mà chết, kiếp sau gặp lại,
chàng sẽ hận nàng ta chứ? Lại hy vọng nàng ta đền đáp chàng như thế nào?”
Hắn đang lau vết máu trên mũi kiếm, nghe ta nói, liền đứng giữa đống xác chết, nhìn thẳng vào ta:
“Ta là người không có lợi thì không dậy sớm. Nếu đối xử tốt với người khác, chắc chắn là vì trước đó nàng
ta đã đối xử tốt hơn với ta.
“Ta đã dám móc tim móc gan, đem mạng sống cho nàng, ắt hẳn nàng đã cho ta thứ quan trọng hơn cả
mạng sống.
“Nếu nàng không tin ta, hẳn là ta đã làm sai điều gì, khiến nàng hiểu lầm.
“Nếu đã vậy, ta hận nàng làm gì? Nàng có gì phải đền đáp ta?
“Nếu có luân hồi, ta chỉ muốn tìm mọi cách kéo nàng về bên mình, đối xử với nàng tốt hơn nữa, để nàng tin
ta một lần.”Trong đầu ta “Ong.” một tiếng!
Nước mắt tuôn trào.
Hắn mặt tối sầm, mang theo sát khí tiến lên hỏi ta, giọng nói hoảng hốt chưa từng thấy:
“Khóc cái gì? Bị thương ở đâu?”
Nhưng ta không còn để ý đến hoàn cảnh gì nữa, nhào vào lòng hắn:
“Tần Yến, chàng đúng là bệnh không nhẹ.
“Không chỉ là kẻ điên, mà còn là kẻ ngốc.”
Cả người hắn cứng đờ, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ cong môi, giọng khàn khàn thở dài, đầy kiềm chế:
“Diệu Diệu… Nàng không buông tay, ta thật sự nhịn không được nữa rồi.”
33
Sau vụ ám sát trong buổi đi săn mùa thu.
Có người tố cáo thái tử biết trước kế hoạch của thích khách nhưng lại giấu không báo, lòng dạ đáng giết.
Có người tố cáo thái tử kết bè phái, mưu đồ bất chính.
Bằng chứng liên tục được đưa lên.
Tất nhiên, đây đều là thủ bút của tên điên Tần Yến.
Hoàng đế tức giận phế truất ngôi thái tử của Dung Ngọc, đày hắn vào thiên lao.
Một buổi đi săn mùa thu.
Khiến cho nhiều năm mưu tính của Dung Ngọc tan thành mây khói.
Cũng khiến Tần Yến thăng tiến như diều gặp gió, trở thành sủng thần mới của triều đình.
Còn ta, cũng nhận được vô số ban thưởng.
Cha mẹ và A Tự đều kinh ngạc trước bản tính mà ta bộc lộ trong buổi đi săn mùa thu, khác xa với ngày
thường.
Họ lại hỏi ta học bắn cung từ khi nào.Ta tùy tiện bịa ra một lý do.
Dù họ không tin nhưng cũng không để tâm.
Cha nói:
“Những năm qua khổ cho con rồi, chỉ trách hậu viện quá nhỏ, danh tiếng tài nữ quá lớn, mới khiến con phải
che giấu bản tính.”
A Tự nói:
“Tỷ tỷ, lúc tỷ bắn cung, đệ ngây người luôn! Nếu tỷ sinh ra trong nhà khác, không phải là tỷ tỷ của đệ, đệ
nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng rước tỷ về làm vợ!”
Cha nghe xong, trực tiếp tát một cái vào gáy A Tự:
“Không có phép tắc, nói chuyện với tỷ tỷ như thế à? Để người ngoài nghe thấy thì cười cho!”
Mẫu thân ở bên cạnh cười dịu dàng.
Hiếm lắm, gia đình mới không còn gà bay chó sủa.
Trước đó, ta cùng cha dẫn người tìm ra bằng chứng Tô Minh Nghiên hạ độc mẫu thân.
Cha tức giận không thôi, ông vốn là người coi trọng thể diện nhất nhưng lại mắng Tô Minh Nghiên bốn năm
canh giờ, mắng đến nỗi ông khản cả giọng, hoa cả mắt chóng cả mặt, mới chịu dừng lại.
Tô Minh Nghiên không có bản lĩnh như Tần Yến, sau khi trúng một kiếm, đã trúng độc vào nội tạng.
Nàng ta nằm trên giường, nghe cha mắng nhưng trên mặt lại cười điên cuồng.
Nàng ta đầy miệng lời ô uế, mắng cha là lão tạp chủng.
Nàng ta thậm chí còn ảo tưởng rằng mình sắp trở thành thái tử phi, sau này sẽ trị tội cả nhà ta, để cả tộc ta
đi chôn cùng di nương của nàng ta.
——Nàng ta bệnh tật ốm yếu, đầu óc mơ hồ.
Nàng ta hoàn toàn không biết đến sự thay đổi lớn trên triều đình.
Cũng không biết, bản thân đã không còn sống được mấy ngày.
Rất nhanh, nàng ta đã tắt thở.
Nghe mẫu thân nói, đêm Tô Minh Nghiên chết, cha lại đau lòng khóc một trận.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner