Quảng cáo tại đây
Tình Yêu Giấu Kín

Chương 3



7
“Em đang nói chuyện với ai thế?”
Khi giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, tôi theo phản xạ lập tức tắt điện thoại.
Sau đó, tôi nhanh chóng nhét nó vào trong áo.
Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy Lục Minh Yến không biết đã xuống đây từ lúc nào.
Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đen, cổ áo hơi mở, để lộ lồng ngực trắng nõn.
Những giọt nước trên người vẫn chưa lau khô hoàn toàn, vạt áo ngủ dán vào cơ thể, dễ dàng bị thấm ướt.
Sau khi bị ướt, lớp vải mỏng manh ôm sát lấy cơ thể anh.
Cơ bụng sáu múi săn chắc lộ ra rõ ràng.
Mẹ ơi.
Anh đang quyến rũ tôi.
Đàn ông.
Làm loạn tâm trí của tôi.
“Không… không có ai cả, em chỉ đang nói chuyện với Vy Vy thôi!”
Lục Minh Yến hơi cúi người, khoanh tay, nhìn tôi từ trên cao.
Cái ánh mắt đó, rõ ràng là đang nhìn tôi như nhìn một kẻ vô dụng.
“Thật sao? Tôi còn tưởng em đang nói chuyện với tên tiểu bạch kiểm nào đó cơ! Mau lên tắm rửa đi, không
còn sớm nữa.”
Tôi nhanh chóng nhặt điện thoại rồi chạy vội lên lầu.
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không.
Nhưng cảm giác như anh đang ám chỉ tôi vậy.
Không hề nhắc đến chuyện tôi có ngoại tình hay không.
Nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ tôi đang nuôi tình nhân bên ngoài.
Trong lúc tắm rửa, tôi lại suy nghĩ.
Nếu anh thực sự biết được sự thật.
Chắc chắn sẽ không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao với tính cách của anh.
Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
Nếu thật sự nhịn được.
Vậy tôi phải nghi ngờ xem, Lục Minh Yến có phải bị đoạt xác rồi không.
Khi tôi lề mề bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Minh Yến đã nằm trên giường từ bao giờ.
Mỹ nam ngay trước mắt, nói không động lòng chắc chắn là giả.
Dù anh lớn hơn tôi nhiều tuổi.
Nhưng không thể phủ nhận, anh thực sự quá đẹp.
Điều kiện các mặt cũng đều vượt trội.
Trong giới của chúng tôi, không ai có thể vượt qua anh ấy về nhan sắc.
Khi tôi còn đang do dự leo lên giường.
8
Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên nhào qua.
Tôi hoảng hốt đưa tay chặn trước ngực anh.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Lục Minh Yến cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên.
“Đã lâu như vậy rồi, em không muốn sao?”
Cảm ơn nhé, hiện tại tôi thực sự không muốn.
Ai ngờ giây tiếp theo, anh lại nhét cà vạt của mình vào tay tôi.
“Hôm nay mặc em buộc thế nào cũng được. Ngày mai không đi làm, có để lại dấu vết cũng không sao.”
Tôi kinh ngạc trừng to mắt.
Gì cơ?
Cái gì vậy?
Không đúng.
Lê Giang, rốt cuộc năm năm sau mày đã dạy dỗ Lục Minh Yến thành cái thể loại gì thế này?!
Một người đàn ông cổ hủ, quy củ đến mức mặc sơ mi cũng phải cài cúc đến tận cổ.
Vậy mà có thể thốt ra những lời này khi ở trên giường.
Nhận thức của tôi hoàn toàn bị đảo lộn.
Dù tôi có đần độn thế nào, thì vẫn phải từ chối chuyện này.
“Xin lỗi nhé, tối nay em không được khỏe, hay là thôi đi! Anh mới đi công tác về cũng mệt rồi, chúng ta để
lần sau nhé!”
Nói xong, tôi liền ném chiếc cà vạt trong tay đi.
Vỗ nhẹ lên vai anh, rồi chui ra khỏi vòng tay anh.
May mắn là anh cũng không nói gì, ngược lại còn dịu dàng dỗ dành tôi.
Sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, anh mới chuẩn bị ngủ.
Hu hu hu.
Lục Minh Yến sao lại thay đổi tốt như vậy chứ.
Nếu như anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng, không ai với tới như trước kia.
Thì tôi cũng sẽ không thấy áy náy đến vậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Trải qua một đêm giằng xé nội tâm.
Tôi cảm thấy lần xuyên không này, có lẽ chính là cơ hội mà ông trời dành cho tôi.
Đã quên rồi thì không cần nhớ lại nữa.
Vậy nên, tôi quyết định hủy luôn tờ đơn ly hôn kia, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ tôi đi tới thư phòng hai lần mà vẫn không tìm thấy đơn ly hôn đâu.
Chẳng lẽ đã bị Lục Minh Yến phát hiện?
“Em đang tìm gì vậy?”
“Đơn ly hôn…”
Câu nói còn chưa dứt, tôi vội nuốt lại.
Lục Minh Yến lại nhướng mày nhìn tôi.
“Đơn ly hôn gì? Em đang nói đến đơn ly hôn à?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner