Quảng cáo tại đây
Nhạ Bạch

Chương 12



Biểu muội, đường muội cộng lại có bảy tám người, ta chỉ nhớ rõ hai người cùng cha khác mẹ với ta: Thôi
Viện và Thôi Thù.
Thôi Viện là con gái của kế mẫu Tô thị, nhỏ hơn ta một tuổi, là muội muội cùng cha khác mẹ của ta.
Thôi Thù là con của Dương di nương, tuổi tác xấp xỉ Thôi Viện, là thứ muội của ta.
Phụ thân ta, Thôi Khiêm, hiện làm Thị lang Lễ bộ, có hai người con trai.
Một là đại ca Thôi Cẩm Trạch của ta, người còn lại là Thôi Cẩm Thành, con trai của kế mẫu Tô thị.
Thôi Cẩm Thành mới tám tuổi, là một đứa trẻ tinh nghịch.
Ta đặc biệt quan tâm đến Thôi Cẩm Trạch.
Bởi khi còn ở Ung Châu, mẫu thân ta không ít lần nhắc đến huynh ấy.
Có thể thấy, người rất nhớ huynh ấy, thường len lén lau nước mắt.
Dù sao cũng là huyết mạch ruột thịt, khi được quản sự dẫn đến thư phòng gặp huynh ấy, lòng ta hiếm hoi dấy lên chút xao động.
Kết quả lại khiến ta vô cùng thất vọng.
Công tử ngồi sau án thư gỗ lê vàng kia, thoạt nhìn có vài phần giống ta, nhưng thần sắc lạnh nhạt, lúc ngước mắt nhìn ta còn khẽ nhíu mày.
“Thôi Âm?”
“Vâng.”
Giọng huynh ấy rất dễ nghe, khiến ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào, khoé môi khẽ nhếch cười.
“Muội lớn lên ở trang trại huyện Mi?”
“Vâng.”
“Cùng với bà ta?”
Chữ “bà ta” kia khiến ta khựng lại một chút, rồi lập tức nhìn chằm chằm vào huynh ấy, cười nhạt:
“Nếu huynh đã muốn nói gì, cứ việc thẳng thắn, chẳng lẽ trước khi đón ta về đây, các người chưa tìm hiểu rõ ràng sao?”
Giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, lại mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến huynh ấy lần nữa nhíu mày, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lẽo:
“Muội đã nói vậy, ta cũng không vòng vo nữa. Ta biết bà ta đã treo cổ trước mặt muội, muội và bà ta tình cảm sâu đậm, nhưng nhớ kỹ, Thôi gia chúng ta không nợ gì bà ta cả. Năm xưa bà ta tự mình phạm sai lầm, kết cục như vậy cũng là gieo gió gặt bão.”
“…”
“Thôi gia không có lỗi với muội, cũng không có lỗi với bà ta. Dù muội nghĩ thế nào đi nữa, một khi đã trở về kinh rồi, Thôi Âm, muội phải an phận thủ thường, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho muội.”
Hiểu rồi, hắn biết ta sinh ở nơi thôn dã, lại tận mắt chứng kiến cảnh mẹ chết thảm, trải qua bao gian truân, sợ ta ôm hận với Thôi gia nên mới đến đây để răn đe một phen.
Thật khiến người ta thất vọng, ta vốn nghĩ dù có muốn răn đe, thì người mở miệng cũng không nên là hắn. Ta khẽ thở dài, nói với hắn:
“Huynh trưởng nghĩ nhiều rồi, ta đâu phải hạng người không biết điều. Được trở về Thôi gia, ta vui đến nhường nào, sao lại có tâm tư khác chứ?”
“Sinh ở nơi thôn dã, vốn chẳng phải lỗi của ta, chỉ là mệnh không do người. Ta và huynh vốn cùng chung xuất thân, chỉ là ta chẳng có quyền lựa chọn, đúng không?”
“Ta cũng từng mong sống ngày tháng yên vui, nhưng không thể. Trang trại nơi huyện Mi bốn bề hoang vu, khi gió nổi lên nghe như tiếng quỷ khóc. Mùa đông trong phòng vừa lạnh vừa ẩm, bùn đất lầy lội, phân gia súc chất đầy nơi đầu bờ ruộng, ta còn phải xuống ruộng làm việc. Nhà cữu cữu chẳng đoái hoài gì đến ta, quản sự trong trang lại ỷ ta còn nhỏ mà ức hiếp…”
“Âm nhi…”
Khoé môi ta vương chút cười khổ, thần sắc xúc động. Quả nhiên, Thôi Cẩm Trạch đã mềm lòng, trên mặt lộ rõ vẻ không nỡ, lên tiếng giải thích:
“Ta không có ý gì khác, muội đừng nghĩ nhiều. Muội có thể trở về, ta tất nhiên cũng rất vui mừng. Chỉ là ta không chỉ là huynh trưởng của muội, mà còn là trưởng tử trong nhà…”
“Ta hiểu mà, huynh không cần giải thích. Huynh và ta tình thâm thủ túc, đương nhiên là sẽ suy nghĩ cho ta.”
Ta cụp mắt, giọng nói bình thản như thể đang tự an ủi chính mình.
Thôi Cẩm Trạch lúc này đã hoàn toàn không còn đề phòng ta nữa, trên mặt thậm chí còn lộ chút hối hận, lại
nói với ta:
“Muội yên tâm, đã trở về Thôi gia rồi, những chuyện quá khứ đừng nghĩ đến nữa. Từ nay muội chính là trưởng nữ của Thôi gia, có ta ở đây, không ai dám ức hiếp muội.”
Cuối cùng, hắn cũng trông giống một người ca ca rồi.
Trong mắt không còn vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng ôn hòa hơn, cùng ta trò chuyện đôi câu, cuối cùng nói:
“Mẫu thân đã thu xếp xong viện cho muội rồi. Đường xa mệt nhọc, muội về nghỉ ngơi trước đi. Chập tối còn phải đến thỉnh an phụ thân.”
Ta khẽ gật đầu, mỉm cười gật nhẹ với hắn.
Nhưng khi rời khỏi thư phòng, ta quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói:
“Thư phòng của huynh sạch sẽ sáng sủa, bút mực giấy nghiên đầy đủ cả. Nhưng ta luôn cảm thấy trên giá bày đồ cổ vẫn thiếu thứ gì đó.”
“Ồ? Thiếu gì vậy?”
“Thiếu một thanh kiếm.”
Ta nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner