Quảng cáo tại đây
Muộn Màng

Chương 1



Tôi nhặt được một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Tôi cố gắng tiết kiệm, chỉ vì một câu nói hắn thích đồng hồ mà tôi không tiếc tiền mua cho hắn một chiếc
đồng hồ có giá tận năm chữ số.
Nhưng hôm đó, tôi lại tình cờ thấy hắn tiện tay ném đồng hồ xuống nước, không chút lưu tình nói chuyện
điện thoại với người khác rằng:
“Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không ngờ cô ấy dễ lừa như vậy.”
“Đánh cược thêm mười vạn nữa đi, xem cô ấy có chịu mua hay không.”
Sau đó tôi không cần hắn nữa.
Về sau nghe nói vị thái tử Lục gia kia phát điên rồi, lục tung toàn bộ Tây Hồ để tìm một cái đồng hồ rách nát.

Làm xong công việc bán thời gian về đến nhà là đã khuya lắm rồi.
Ngay khi mở cửa, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Em đã trở lại.”
Lục Tắc vùi đầu vào cổ áo tôi: “Anh rất nhớ em.”
Tôi đỏ mặt: “Hôm nay quán cà phê khá bận rộn… phải tăng ca đến tận bây giờ, anh ăn cơm chưa?”
Anh chớp mắt: “Không có, anh đang đợi em đây.”
Lục Tắc được tôi nhặt về.
Ngày hôm đó trời mưa to tầm tã, hắn ngồi cô độc bên ngoài quán cà phê, cả người ướt đẫm, giống như một
con chó nhỏ không ai muốn mang về.“A Uyển, cậu xem người kia đã ngồi ở đó mấy ngày rồi.”
Đồng nghiệp chỉ vào hắn: “Trông anh ta thật sự rất đáng thương, cậu có muốn cho anh ta vào ngồi một chút
không?”
Giờ quán cà phê sắp đóng cửa.
Tôi suy tư một lát bèn bưng ly cà phê nóng hổi, đẩy cửa ra ngoài, ngồi xuống trước mặt hắn.
“Xin chào.”
Đó là câu nói đầu tiên của tôi dành cho hắn.
“Bên ngoài rất lạnh, anh uống một ly cà phê làm ấm người đi.”
Đến khi Lục Tắc ngẩng đầu, tôi mới phát hiện hắn rất đẹp trai.
Nhìn không giống kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
“Cảm ơn.”
Nhưng hắn vẫn trừng mắt nhìn, vẻ mặt ngây thơ: “Hình như… tôi không còn nhớ rõ mình là ai nữa, cô có
thể đưa tôi về nhà không?”
Tôi đã bị lừa gạt bởi vẻ bề ngoài của hắn.
Thật sự dẫn hắn về nhà.
Trong bếp vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo.
Tôi vừa bận rộn nấu nướng, vừa hỏi chuyện: “Lục Tắc, anh muốn ăn gì?”
Hắn đứng ngoài cửa phòng bếp: “Cô làm món gì cũng được.”
Lục Tắc là cái tên mà tôi phát hiện trong ví tiền của hắn.
Cái tên được viết trên một tờ giấy, nhưng trong ví chỉ có duy nhất một tờ giấy này.
Tôi đã nghĩ đến việc đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Nhưng hắn lại rất kháng cự việc này.
“Đừng mang tôi đi.” Lục Tắc ôm chặt tôi giống như muốn ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói khẽ run rẩy: “A
Uyển, cầu xin cô, cứ để cho tôi ở bên cô đi được không?” Hắn giống như đứa nhỏ mới sinh, vất vả lắm mới tìm được cọng rơm cứu mạng nên càng hèn mọn khẩn
cầu.
Lòng tôi bỗng nhiên mềm nhũn.
Tôi giữ hắn ở nhà suốt hàng tháng trời.
Ngay cả hàng xóm cũng biết tôi có một người bạn trai rất đẹp trai.
Chỉ là rất ít khi ra ngoài, không biết hắn làm cái gì.
Tôi cũng không biết.
Mỗi lần tôi đề nghị giúp hắn tìm người nhà, Lục Tắc đều phản ứng rất mãnh liệt, ôm chặt lấy tôi làm nũng.
Hắn luôn miệng nói: “A Uyển, đừng vứt bỏ anh.”
Tôi mua điện thoại di động cho Lục Tắc, thuận tiện cho hắn liên lạc với tôi.
Khi tôi đi làm, hắn luôn thích nhắn tin quấy rầy tôi.
Nội dung vô cùng đơn giản nhưng đều làm cho người ta mặt đỏ tim đập:
[A Uyển, giường của em thật sự rất mềm, lần sau anh có thể ngủ cùng không?]
[A Uyển, lần sau lúc em rời giường đi làm có thể đánh thức anh được không, anh muốn hôn em vào buổi
sáng.]
[A Uyển, đêm nay đừng tăng ca nữa được không, chúng ta đi dạo phố nhé.]
Tôi dở khóc dở cười, lúc trả lời lại nhịn không được mỉm cười.
Đồng nghiệp gian xảo nhích lại gần: “Ái chà, cây vạn tuế nở hoa rồi sao. Rốt cuộc A Uyển của chúng ta đã
có bạn trai rồi?”
Đương nhiên tôi không dám nói đó chính là Lục Tắc.
Chỉ có thể lừa dối qua loa: “Ừm… Mới làm quen chưa được bao lâu.”
Vẻ mặt cô bạn đúng kiểu “Hiểu rồi hiểu rồi”, nói: “Hóa ra đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt à,
hôm nào cậu phải giới thiệu bạn trai cho chúng tôi biết mặt nữa nhé.”
Tôi vừa gật đầu, vừa gõ chữ trả lời Lục Tắc: “Được.”
“Anh tới tìm em đi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner