[1]
1.
Ta là thiên kim nhà Thừa tướng, bẩm sinh đã bị câm.
Trước đó không lâu, trong một lần rơi xuống nước bất ngờ, ta bị sốt suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi khỏi bệnh thì xảy ra kỳ tích, ta đã có thể nói chuyện.
Lúc ta tỉnh lại thì thấy mẫu thân đang ôm mình khóc ròng.
Thấy ta tỉnh, bà vội sai hạ nhân mang thuốc sang đây.
Một vị di nương vốn được sủng ái trong phủ bưng chén thuốc đến cho ta uống.
Tay ta cầm chén, miệng lại nói: “Không uống, trong chén thuốc này có bỏ thêm loại thuốc khác, sẽ làm bệnh của ta nặng hơn.”
Di nương hoảng hồn biến sắc: “Lời này của nhị tiểu thư là sao?”
Miệng ta cũng không dừng lại: “Cây nam mộc hương, hạt mã tiền, ô đầu…”
Những gì được cho thêm vào bị ta kể ra không sót một thứ.
“Ta rơi xuống nước cũng là do đứa con gái thứ nữ kia của ngươi giở trò. Nàng ta đứng sau lưng đẩy ta xuống.”
Mẫu thân ta nổi trận lôi đình, sai người lôi di nương và thứ nữ kia ra ngoài.
“Ôi đứa con số khổ của ta, con đã nói được rồi!” Bà vừa mừng vừa sợ, hai mắt đẫm lệ.
Nhưng ta biết mình không hoàn toàn bình thường, bởi vì cái miệng này cứ nói chuyện mà không hề chịu sự kiểm soát của ta.
Các tỷ muội bình thường vẫn luôn thân thiết đến thăm ta.
Ta vốn định nói: “Cảm ơn các tỷ muội đã quan tâm.”
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Liễu Thanh Nghê vốn muốn đến ngắm đại ca của ta, còn Phó Quyên thì th/èm thuồng thân thể của tam đệ ta.”
Các tiểu tỷ muội hóa đá ngay tại chỗ, tình hữu nghị giả trân cũng hóa thành bột mịn.
Trước kia ta là một nữ tử bị câm, nên không ai dám mai mối gì cho ta cả.
Uổng phí cái bề ngoài xinh đẹp này của ta, cũng khiến phụ thân mẫu thân rầu th/ối ruột.
Nhưng sau khi nghe nói tiểu thư phủ Thừa tướng khỏi bệnh, những người đến làm mai lại đ/ạ/p vỡ cả bậc cửa nhà ta.
Tam đệ lôi kéo ta nghe lén sau bức bình phong.
Bà mối nói: “Nhị công tử của Ngự sử đại phu ở Kinh thành, uyên bác đa tài, môn đăng hộ đối với nhị tiểu thư của quý phủ, có thể nói là lương xứng trời ban.”
Chỉ nghe thấy từ sau bình phong truyền ra một giọng nói lí nhí: “Thịnh nhị công tử ham thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đã vậy còn mắc bệnh hoa liễu.”
Bà mối sa sầm mặt rời đi.
Lại thêm một bà mối nữa tới: “Đại công tử nhà Lang trung lệnh, học thức uyên bác, khí chất bất phàm…”
Miệng ta lại nói: “Đại công tử nuôi ngoại thất, đã sinh được một trai một gái, ta không muốn làm mẹ nhỏ của người ta đâu.”
Sắc mặt mẫu thân ta tối sầm.
Bà mối thứ ba tới: “Tiểu nhi tử nhà Thiếu phủ…”
Miệng ta lại nói: “Thiếu phủ tham ô hết vạn lượng hoàng kim, sợ sự việc bại lộ nên muốn bám víu vào nhà ta, ôm cây cao hưởng bóng mát.”
Đệ đệ ta sốt ruột bịt kín miệng ta.
Hôn sự thất bại.
2.
Miệng của ta chắc là đã được khai quang.
Để nghiên cứu rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra với cái miệng của mình, ta tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu chế độ hỏi đáp với nha hoàn Tiểu Đào.
Tiểu Đào hỏi: “Ngài thấy tiểu thư Liễu Thanh Nghê như thế nào?”
Ta muốn khen nàng ấy hiền lương thục đức, nhưng lại buột miệng thốt ra: “Nàng ta vừa thảo mai vừa lẳ/ng lơ.”
Tiểu Đào lại hỏi: “Trong phủ chúng ta có bao nhiêu gã sai vặt, bao nhiêu nha hoàn?”
Ta nói ra một con số, Tiểu Đào đối chiếu với danh sách một phen, số lượng hoàn toàn trùng khớp.
Tiểu Đào lại hỏi: “Ta đã giấu ngọc bội song ngư ở đâu?”
“Ngăn ẩn của hộp đựng đồ trang điểm.”
Tiểu Đào gật gật đầu.
Suốt một buổi chiều, ta tiết lộ hết tất cả mọi bí mật từ trên xuống dưới trong kinh thành.
Nhiều bí mật như vậy, không tiêu tiền mà cũng có thể miễn phí biết được ư?
Tiểu Đào đã khô miệng đắng lưỡi, hoa hết cả mắt.
Nhưng ta lại cực kỳ hưng phấn: “Tiểu Đào, hỏi chuyện gì đó to tát một chút đi.”
Tiểu Đào cạn lời nhìn trời, chợt nảy ra một câu: “Thế gian này có phải “trời tròn đất vuông” hay không?”
“Mặt đất dưới chân chúng ta thật ra là hình cầu, chuyển động quay xung quanh mặt trời, vì hình cầu bị nghiêng nên mới có bốn mùa. Và vì hình cầu cũng tự quay nên mới có ngày và đêm.”
Nói xong lời này, nội tâm ta vô cùng chấn động.
Cái miệng này của ta, nó bất khả chiến bại!
Nó chỉ có thể nói ra sự thật, lòng ta nghĩ gì, nó sẽ buột miệng thốt ra cái đó.
Nhưng nó cũng có thể nói ra chân lý, nó biết hết chân tướng về vạn vật trên đời này.
Tầm nhìn của ta đã được mở rộng, ta thật sự có thể tự mình làm nên chuyện lớn!
Ví dụ như… dùng miệng để mang đến sự thái bình cho thiên hạ.
3.
Mới đó mà đã có ngay chuyện hệ trọng cần dùng cái miệng này rồi.
Hoàng đế Hiên Viên Hoằng phái phụ thân ta đi giao Hòa Thị Bích cho Bắc Mãng.
Đó chính là báu vật Hòa Thị Bích quý giá nhất thiên hạ đấy.
Vùng tiếp giáp giữa đất nước ta và Bắc Mãng vẫn luôn có chiến tranh không ngừng, khiến bá tánh khổ không nói nổi.
Hôm nay, vị Hoàng đế cao tuổi của Bắc Mãng nghe nói Hiên Viên Hoằng có Hòa Thị Bích nên đã bảo là chỉ cần dâng thứ này lên thì có thể nghị hòa.
Hiên Viên Hoằng mới nói, muốn đổi lấy Hòa Thị Bích thì cũng được, nhưng phải cam đoan là vùng biên thùy sẽ được yên bình suốt hai mươi năm, và còn phải giao ra mười lăm tòa thành nữa.
Bắc Mãng thế mà lại đồng ý.
Tên Hoàng đế ch/ó m/á kia sợ người khác không đáng tin cậy nên sai phụ thân ta đi đưa đồ.
Nhưng ta biết, chuyện này cực kỳ không ổn.
Phụ thân ta tuyệt đối không thể đi, bởi vì đó là gian kế của Bắc Mãng.
Ta nghe tin phụ thân sắp lên đường thì vội vàng chạy đến thư phòng, đến nỗi văng mất một chiếc giày.
Mẫu thân cản ta lại ngoài cửa.
“Nhược Nhược, phụ thân con đang bàn bạc đại sự, ai cũng không được vào.”
Nhưng miệng ta lại nói: “Bên trong không phải phụ thân con.”
Mẫu thân cuống quýt bịt miệng ta, lôi ta qua sương phòng bên cạnh.
Ta nín nhịn đến mức khó chịu, đến sương phòng bên cạnh thì miệng mới nói được câu tiếp theo: “Hoàng đế sợ mục tiêu Hòa Thị Bích này quá nổi bật nên đã lệnh cho phụ thân dịch dung, hai ngày trước đã lén khởi hành rồi. Còn người trong thư phòng chỉ là thủ thuật che mắt thôi, đội người ngựa khởi hành vào ngày mai cũng vậy.”
“Nhưng mục đích của Bắc Mãng không phải Hòa Thị Bích, mà bọn họ chỉ muốn b/ẻ gãy những cánh tay đắc lực của Hoàng đế, làm suy yếu lực lượng của đất nước chúng ta, sau đó sẽ ồ ạt tràn xuống phía nam để tấn công đất nước chúng ta.”
“Phụ thân đang gặp nguy hiểm!”
Mẫu thân ta là người tuân theo nữ tắc, làm sao hiểu được mấy chuyện đại sự quốc gia này, bà sợ đến mức biến sắc, vội vàng hỏi ta phải làm sao đây.
Miệng ta lập tức cho bà câu trả lời: “Tiến cung diện thánh!”
Ta muốn tiến cung thì cũng chẳng phải việc khó khăn gì, vì dù sao tỷ tỷ của mẫu thân ta cũng là Thái phi trong cung.
Nhưng ta chỉ có thể đến hậu cung, hơn nữa còn không được phép đi lại tùy tiện, cho nên việc gặp được Hoàng đế vẫn là một hy vọng xa vời.
Miệng ta lại lập tức nói: “Ngày mai là tiệc mừng thọ cho Thái hậu, chắc chắn có thể gặp được Hoàng thượng.”
Cũng đúng nhỉ, ta có cái miệng này rồi cơ mà, thế thì còn sợ gì nữa, cái buff này mà mở ra một phát là có thể càn quét cả thiên hạ này luôn.
4.
Đối với yến tiệc mừng thọ cho Thái hậu này, phàm là con cái nhà những vị quan có thể diện thì đều có thể tiến cung tham dự.
Mẫu thân ta bèn dẫn ta theo.
Tường cung trùng trùng điệp điệp, mẫu thân dẫn ta đi một đường rẽ hoa phất liễu, chẳng mấy chốc đã đến nơi tổ chức tiệc mừng thọ.
Ghế của hai chúng ta ở rất gần Thái hậu.
Ngồi vào chỗ không bao lâu thì Hiên Viên Hoằng cũng tới.
Hắn ân cần hỏi han Thái hậu một phen, sau đó dâng lên một bức tranh thêu trăm chữ Thọ.
Trên bức tranh thêu có tóc của một lão nhân đã được một trăm tuổi.
Thái hậu vui vẻ ra mặt.
Mẫu thân ta nói: “Thánh thượng cũng thật để tâm đến Thái hậu.”
Ta nói: “Thánh thượng và Thái hậu bằng mặt nhưng không bằng lòng.”
Mẫu thân nháy nháy mắt với ta: “Con nói nhỏ một chút, lỡ mà bị nghe thấy thì chúng ta tiêu đời.”
Ăn tiệc được một nửa, chẳng biết cọng dây thần kinh nào của Thái hậu bị bất ổn mà bà ấy lại đột nhiên hỏi: “Nghe nói thiên kim nhà Thừa tướng cũng đến.”
Mẫu thân lập tức dẫn ta lên thưa chuyện.
Thái hậu thoạt nhìn có khuôn mặt hiền từ, nhưng trời mới biết bà ấy đã trải qua bao nhiêu cuộc tranh đấu thì mới trèo được lên vị trí này, nhất định không phải người thiện lành gì.
Thái hậu săm soi ta một lúc lâu, rồi mới nói: “Quả nhiên là một diệu nhân. Nghe nói một thời gian trước mắc bệnh nhưng cũng đã khỏi hẳn, đây là chuyện vui lớn đó.”
Mẫu thân ta nhanh nhẹn trả lời: “Nhờ hồng phúc của Thái hậu.”
Thái hậu lại nói tiếp: “Đã sắp xếp hôn sự gì chưa?”
Lưng mẫu thân ta hơi run lên một chút rất khó phát hiện, bà thưa: “Chưa ạ.”
Thái hậu mới vỗ tay cười nói: “Vậy thì vừa hay, hôm nay ta đưa ra quyết định, se duyên cho Tinh Nhược và Dự Vương.”
Hàng mày của Hiên Viên Hoằng hơi nhướng lên một chút.
Hiên Viên Hoằng không phải do Thái hậu sinh ra, mà Dự Vương mới là con trai ruột của bà ấy.
Trước khi Hoàng thượng kế vị, Dự Vương là một đối thủ cạnh tranh cực kỳ đáng gờm cho ngôi vị Hoàng đế, Thái hậu đưa ra ý chỉ gả ta cho Dự Vương như vậy chính là muốn thế lực của phủ Thừa tướng nghiêng về phía Dự Vương.
Suy cho cùng thì có ai mà không biết chuyện Thừa tướng cực kỳ chiều con gái mình đâu!
Nếu ta mà gả cho Dự Vương, dù phụ thân có dâng hết lòng thành cho Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng sẽ cân đo đong đếm trong lòng một phen, vậy thì cái gai ly gián này chẳng phải đã thành công gieo xuống rồi sao?
Nhưng tiếc là Thái hậu đã nghĩ nhiều rồi.
Hiên Viên Hoằng nói: “Mẫu hậu à, sợi tơ duyên này của người không thể se lung tung được đâu. Thừa tướng đã sớm dâng sổ con cho trẫm, muốn cầu một vị trí ở hậu cung cho nữ nhi nhà mình. Trẫm cũng đã nhận lời với ông ấy rồi, sẽ cho một chức Quý phi.”
Ta cúi gằm xuống thật thấp, đầu đổ mồ hôi như mưa.
Ai muốn làm Quý phi của ngươi chứ!
Cung đấu – một thú vui không lành mạnh như vậy!
Lý tưởng của ta là bảo vệ quốc gia đó, biết chưa!