Chị Tôi Thà Chết Chứ Không Chịu Khuất Phục

Chương 1



Chị tôi có tính tình cương trực, thà ch chứ không chịu khuất phục.

Mẹ bệnh nặng cần đến tiền gấp, tổng tài ép chị ấy làm chim hoàng yến, chị ấy lại lạnh lùng nói: “Tôi thà ch chứ không chịu nhục nhã như vậy!”

Công ty bị tổng tài ác ý chèn ép, chị tôi lại tiếp tục chính trực hiên ngang nói: “Dù có ch, tôi tuyệt đối cũng không chịu bị ép buộc!”

Kết quả bố tôi bị ép nhảy lầu, anh trai thì phải ngồi tù.

Sau này, tôi và chị ấy cùng bị bắt cóc đến một đất nước đang có chiến loạn.

Chị tôi cũng không hề sợ hãi nói: “Tôi thà ch chứ không cần Hoắc Đình Thâm cứu, các người có giỏi thì gi ch tôi đi!”

Đám bắt cóc bị chị ấy chọc giận, muốn hủy hoại dung nhan và thay phiên nhau dày vò chị ấy, lúc đó tôi đã đứng ra chịu nhục thay chị.

Nhưng khi Hoắc Đình Thâm đến cứu, chị ấy lại yêu cầu chỉ chuộc mình chị ấy.

“Anh ấy chắc chắn sẽ lấy cớ cứu em để ép chị gả cho anh ấy, vậy chị thà ch còn hơn.”

Tôi khóc lóc cầu xin chị ấy sau khi ra ngoài hãy báo cảnh sát giúp tôi, nhưng chờ đợi suốt năm năm vẫn không thấy bất kỳ sự cứu viện nào.

Sau này gặp lại, tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, không còn sống được bao lâu nữa.

Còn chị ấy đã là một phu nhân quyền quý, sống trong nhung lụa.

Tôi chất vấn chị ấy tại sao lại không cứu tôi.

Chị ấy lại tỏ vẻ khó chịu: “Bị người ta dày vò như vậy, nếu là chị, chị tuyệt đối sẽ không sống tiếp. Thẩm Tri Uẩn, em sợ ch đến vậy sao?”

“Khốn kiếp! Nếu không có tôi thì chị đã ch từ lâu rồi!” Tôi tức giận đến run người.

Chị ấy nhăn mày khó hiểu: “Nói bậy, chị là nữ chính làm sao mà ch được?”

Hóa ra chị ấy tự cho mình là người xuyên sách, có hào quang của nữ chính, nên mới thản nhiên như vậy.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trùng sinh quay về ngày bị bắt cóc cùng chị gái.

Lưỡi dao của tên bắt cóc đang kề sát vào khuôn mặt kiên cường bất khuất của chị ấy.
——

01.

“Các người là do kẻ thù của Hoắc Đình Thâm phái tới đúng không? Tôi chẳng muốn dính dáng gì đến anh ấy cả, có giỏi thì gi tôi đi.”

Chị tôi hoàn toàn không sợ hãi lưỡi dao sắc bén trước mặt, chán ghét nhắm mắt lại.

Tên cầm đầu có râu quai nón, gò má của hắn giật giật, thè lưỡi ra liếm môi đầy vẻ thèm khát: “Hồ Tam tôi thích nhất là trị mấy đứa cứng đầu như cô!”

“Đợi tôi rạch nát mặt cô, rồi gọi anh em ngoài kia vào thưởng thức mùi vị của cô, hê hê…”

Lưỡi dao sắc bén vung lên, một vết máu lập tức xuất hiện trên mặt chị tôi.

Lông mi chị ấy khẽ run, nhưng vẫn ngoan cố quay mặt đi.

“Đại ca, hay là cô ấy thật sự là bồ nhí của nhân vật lớn nào đó?” Một tên khác trong bọn bắt cóc đột nhiên hỏi.

Tên râu quai nón đã bị thái độ của chị tôi chọc giận, gầm lên: “Ông đây gi người như ngóe, tao thèm quan tâm cô ta là ai chắc! Đã rơi vào tay ông đây, dù là rồng cũng phải nằm im!”

“Cũng đúng, đã vậy con đàn bà này không có giá trị lợi dụng, chúng ta bán nó đến mấy sòng bạc ngầm ở biên giới Myanmar đi.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, bọn chúng đã quyết định số phận của chúng tôi.

Lúc này chị tôi mới nhận ra, đám người này là tội phạm xuyên quốc gia, căn bản không hề biết Hoắc Đình Thâm là ai.

Khi một đám đàn ông dâm ô vây quanh chị gái, định giở trò đồi bại, chị ấy hoảng loạn liếc nhìn tôi, cắn môi: “Em gái…”

Lần này, tôi cúi gằm mặt không nói một lời, ngoan ngoãn co rúm trong góc tường giả làm chim cút.

02.

Kiếp trước chúng tôi bị bắt cóc cũng có liên quan đến Hoắc Đình Thâm.

Chúng tôi quay phim ở thị trấn cổ đến tận đêm khuya, chị tôi nghe nói Hoắc Đình Thâm lăng xê người mới, cảm thấy bị sỉ nhục nên không chịu lên xe bảo mẫu mà anh ấy mua, nhất quyết đi bộ về khách sạn trong đêm.

Tôi nói nơi này gần Miến Điện đang có chiến loạn, rất không an toàn, không cần phải hờn dỗi như vậy.

Chị ấy hừ lạnh một tiếng: “Em nhát gan sợ chết đến thế à? Đồ của người đàn ông trăng hoa, có chết chị cũng không thèm đụng vào.”

Kết quả là gặp phải bọn lính đánh thuê bất hợp pháp đang lẩn trốn ở thị trấn cổ, chuẩn bị vượt biên.

Là tôi đã thay chị ấy thương lượng, bảo vệ sự trong sạch của chị ấy, cố gắng cầm cự đến khi Hoắc Đình Thâm đến cứu.

Thế nhưng chị ấy lại từ chối đưa tôi đi cùng.

Tôi đương nhiên không chịu, nắm chặt lấy chị ấy không buông.

Chị ấy lại dùng tình thân để ép buộc tôi: “Thẩm Tri Uẩn, lúc bố nhảy lầu cũng chưa từng ép buộc chị, anh trai thà ngồi tù cũng không muốn chị cúi đầu.”

“Mẹ bệnh nặng như vậy cũng chưa từng nghĩ đến việc hy sinh chị. Em vô lý như vậy, chính là muốn ép chị chết sao?”

Tôi đương nhiên không muốn ép chị ấy.

Nhưng sau đó tôi bị tên râu quai nón bán cho câu lạc bộ ngầm, bị tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Chị ấy quay đầu lại ngọt ngào gả cho Hoắc Đình Thâm.

Tôi ở địa ngục trần gian đếm từng ngày sống lay lắt, ngày càng gầy yếu, chết lặng, sống như một con cá chết thối rữa.

Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng vẫn cố gắng níu kéo hơi thở cuối cùng, chỉ muốn một ngày nào đó trốn thoát, đối mặt chất vấn Thẩm Tri Ý.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner