Không Chứa Nổi Hạt Cát

Chương 14



36.
Tốc độ của Cố Tây Châu rất nhanh.
Ngày hôm sau Cố Nhược Đồng tỉnh lại, phát hiện bản thân không ở trong phòng của mình.
Xung quanh một mảnh tối tăm, chỉ có một tia nắng lọt qua khe hở trên tấm rèm không kéo ở phía đối diện, mơ hồ đoán ra được đang là ban ngày.
Nương theo ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn thấy cả người mình bị trói chặt vào một cái ghế gỗ bằng sợi nylon.
Bàn chân, bàn tay, thậm chí một ngón tay cũng không cử động được.
Không chỉ vậy, trên ngực cô ta còn buộc hai sợi dây cảm biến, trên ngón tay cùng với cánh tay đeo cảm biến nhịp tim.
Kết nối với một thiết bị gần đó.
Ngay khi trái tim đang tràn ngập sự hoảng loạn và không thể phân biệt được đang mơ hay thực thì “bốp” một tiếng.
Đèn sáng lên.
Cố Tây Châu đứng đối diện cô ta.
Cố Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng xin giúp đỡ:
“Anh hai, sao anh lại ở đây, mau cởi trói cho em.”
Cố Tây Châu không để ý đến cô ta, mặt không chút thay đổi nói:
“Cố Nhược Đồng, ba năm trước, Triệu Mẫn Mẫn đặt một tấm ảnh siêu âm trên bàn làm việc trong phòng của tôi, có phải cô lấy đi không?”
Trái tim Cố Nhược Đồng đập loạn xạ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong nháy mắt cũng nhận ra cảnh tượng trước mắt không phải là mơ.
Chỉ liếc mắt một cái, Cố Tây Châu cũng đã biết đáp án.
“Ảnh gì? Em nghe không hiểu anh đang nói gì cả.” Cố Nhược Đồng ra vẻ bình tĩnh, lập tức trả lời.
[Tích tích tích.]
Sắc mặt cô ta đột nhiên biến đổi.
Không kịp biện hộ cho mình, vấn đề tiếp theo của Cố Tây Châu đã đập tới:
“Ngày đó ở biệt thự trên núi Phượng Sơn, có phải là cô hạ thuốc phá thai cho Mẫn Mẫn không?”
Ngực Cố Nhược Đồng càng đập mạnh hơn, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Làm sao có thể? Anh hai, anh nghe ai nói vậy?”
[Tích tích tích.]
Cố Nhược Đồng muốn sụp đổ.
“Cô cố ý đưa cô ấy lên xe của cô, lái nhầm đường, còn lái xe vào vũng bùn?”
“Em không có, anh nói bậy.”
Cố Nhược Đồng không khống chế được hô to, liều ch không nhận.
[Tích tích tích.]
“Cô cố ý làm bị thương chân mình, cầu xin tôi đưa đi bệnh viện, mục đích chính là để tôi lựa chọn giữa cô và cô ấy?”
“Không phải, không phải, không phải, em không có.”
[Tích tích tích.]
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lùng như sao, đầy sát khí:
“Cố Nhược Đồng, cô đúng là làm việc rất cẩn thận, ngày đó còn cố ý để tôi đi lấy xe thể thao.”
Cố Nhược Đồng chưa từng gặp qua Cố Tây Châu như vậy, lúc này thật sự sợ hãi.
“Không phải, Cố Tây Châu, không phải như vậy, anh nghe em giải thích, em, em có thể giải thích.”
“Được, tôi nghe cô giải thích.”
Vẻ mặt đối phương lạnh thấu xương, nhìn cô ta tựa như đang nhìn một người ch.
Cố Nhược Đồng hoảng hốt mở miệng, cũ
ng không biết nên giải thích từ đâu.
Tất cả sự việc diễn, hắn đã nói hết rồi.
Hơn nữa, trước máy phát hiện nói dối, cô ta căn bản không thể chối cãi.
Trên thực tế, cô ta chỉ có thể xin tha thứ:
“Xin lỗi, anh hai, em……Em không phải cố ý muốn hại cô ấy. Em là nhất thời mê muội, anh tha thứ cho em có được hay không, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, tha thứ cho em, chỉ lần này thôi.”
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lẽo, chậm rãi trả lời cô ta:
“Cô trả con lại cho tôi, tôi có thể tha thứ cho cô.”
Cố Nhược Đồng bị bộ dáng này của hắn dọa đến run lẩy bẩy, ngay cả khóc cũng quên.
Cô ta thấy hắn gọi điện thoại.
Năm phút sau, hai người đàn ông đẩy cửa đi vào, bắt đầu cởi trói cho Cố Nhược Đồng.
Cố Nhược Đồng mơ hồ nghe hiểu câu nói vừa rồi kia, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hét lên một cách thê thảm:
“Không, anh không thể làm như vậy, anh đây là mưu sát.”
“Em không thể mất đi con của mình, Cố Tây Châu, em van xin anh, van xin anh đừng đối xử với em như vậy, ngày mai em sẽ kết hôn, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Cố Tây Châu nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền ra:
“Điều mình không muốn, chớ làm cho người khác.”
“Cố Nhược Đồng, mạng mười đứa con của cô cũng không bằng mạng một đứa con của tôi.”
“Đời này không có cơ hội hối hận, kiếp sau làm người tốt đi.”
Đồng tử Cố Nhược Đồng co lại, khóe mắt như muốn nứt ra, trong mắt phảng phất muốn chảy ra máu.
“Không, không, Cố Tây Châu, anh sẽ xuống địa ngục, anh sẽ xuống địa ngục, buông tôi ra, buông tôi ra.”
37.
Cuối cùng Cố Nhược Đồng không mặc bộ áo cưới mà vị hôn phu đã bỏ ra một số tiền khổng lồ đặt làm từ Paris.
Khi chỉ còn cách hạnh phúc một bước nữa thì bầu trời của cô ta sụp đổ.
Tin tức chính thức là xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể có nhiều chỗ trầy xước, nội tạng bị tổn thương và phải cắt bỏ tử cung.
Dưới tình huống như vậy, Tần gia không thực hiện hôn ước nữa.
Tuy rằng hợm hĩnh nhưng có thể tha thứ được.
Chị Vương tới bệnh viện đưa canh trở về, nói với vẻ xúc động:
“Nhược Đồng tiểu thư thật đáng thương, liên tục ba ngày không ăn không uống, nằm ở trên giường không nhúc nhích, ánh mắt cũng không chớp một cái, giống như…”
Cô nhớ ra cái gì đó, che miệng không dám nói nữa.
Cố phu nhân đương nhiên cũng rất thương tâm, hai ngày nay cả người tiều tụy đi không ít.
Ngay cả người đứng đầu tập đoàn Cố thị thường xuyên không ở nhà cũng hiếm khi ở nhà trong hai ngày qua.
Giấy chung quy không gói được lửa.
Nghe nói chủ tịch Cố rất nhanh điều tra rõ chuyện của Cố Nhược Đồng là do con trai mình làm.
Gần như nổi trận lôi đình.
Nghe nói Cố Tây Châu bị đánh rất thảm.
Hai cha con cả ngày không xuống lầu, cơm đều là dì giúp việc đưa lên.
Cuộc hôn nhân giữa Cố gia và Tần gia liên quan đến rất nhiều mặt, bây giờ đổ vỡ, kết cục còn bi thảm như vậy, bảo chủ tịch Cố bình tĩnh làm sao được.
Thừa dịp mấy ngày nay Cố Tây Châu đi lại khó khăn, tôi chào tạm biệt Cố phu nhân.
Trong suốt thời gian đó, bà ấy thật sự rất tốt với tôi.
Cố phu nhân nghe thấy tôi muốn đi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Giọng bà ấy nghẹn ngào:
“Mẫn Mẫn, đứa trẻ ngoan, là cố Tây Châu của chúng ta không có phúc phần.”
“Đứa nhỏ kia…..chung quy là nhà chúng ta không xứng đáng với con.”
Có vẻ như bà ấy đã biết rồi.
“Cố phu nhân, dì đừng nói như vậy, có một số việc có lẽ là số mệnh đã định trước.”
“Thật ra, là dì không có phúc, đứa nhỏ kia cũng không có phúc. Không nói đến ba nó như thế nào, nhưng nếu nó bình an đến với thế giới, nhất định sẽ có một bà nội tốt nhất trên thế gian này.”
Cố phu nhân rơi nước mắt, ôm tôi thật chặt:
“Mẫn Mẫn, mặc kệ đi đâu, đều phải thật tốt.”
“Được, dì cũng bảo trọng thân thể.”
38.
Trở lại khách sạn.
Sầm Sương Sương báo cáo chiến tích của cô ấy với tôi:
Một là mảnh đất phía đông thành phố kia cô ấy bán bốn trăm triệu, Lâm Vĩ Nghiệp không biết.
Hai là hạng mục khoa học kỹ thuật sinh thái của hai bên Lâm thị và Cố thị, căn bản vẫn chưa ký.
Ba là cô ấy bí mật liên hệ với người thu mua, xác định đối phương trong tay nắm giữ tới 30% cổ phần, cho nên tập đoàn Lâm thị qua không bao lâu nữa, sẽ bị thu mua.
“Đã đặt vé máy bay sáng ngày mai, bay thẳng tới Maldives, hiệu suất thế nào?”
Tôi kìm lòng không được cảm khái: “Không tệ không tệ, bà ngoại cô bên kia thế nào rồi?”
“Tôi chuyển cho cậu tôi một khoản tiền, bảo cậu chăm sóc bà ngoại thật tốt. Về phần mẹ tôi và mẹ cô, hai người bọn họ thích dây dưa với Lâm Vĩ Nghiệp như vậy, cứ để ba người bọn họ yêu nhau gi*t nhau là được.”
Kết cục như vậy, hình như cũng có thể.
Ngày hôm sau, chúng tôi vừa tới sân bay liền nhận được điện thoại của Lâm Vĩ Nghiệp.
Giọng nói trong điện thoại nghe như muốn gi*t người:
“Sầm Sương Sương, có phải mày đã động vào két sắt của tao không?”
Sầm Sương Sương mỉm cười vui vẻ:
“Ơ, ba, ba biết rồi à.”
Đối phương nghiến răng nghiến lợi nói:
“Con khốn, mày có nửa giờ, lập tức đem đồ mang về cho tao.”
Tôi vươn tay, ý bảo cô ấy đưa điện thoại cho tôi.
“Ba, có phải trí nhớ của ba không tốt lắm không, mảnh đất kia rõ ràng là con đưa cho ba, khi nào thì biến thành của ba rồi.”
Trong điện thoại dừng lại.
“Triệu Mẫn Mẫn, nếu như mày còn coi tao là ba mày, lập tức đem nó trả lại cho tao.”
“Không cần, chú Lâm, chú vẫn thích hợp làm ba của Lâm Tùng Bách hơn, cứ như vậy đi, không nói nữa, chúng tôi phải lên máy bay đây.”
“Triệu Mẫn Mẫn.”
Tiếng gầm tê tâm liệt phế truyền đến.
Mới vừa cúp máy, còn chưa kịp tắt, điện thoại lại vang lên.
Số lạ.
Tôi do dự hai giây, vẫn nhận.
“Sầm Sương Sương.”
Thanh âm đối diện vừa gấp gáp vừa lo lắng.
Thì ra là Lâm Tùng Bách.
“Anh cả, có chuyện gì sao?” Tôi nhàn rỗi đặt câu hỏi.
Bên kia cũng dừng lại.
“Triệu Mẫn Mẫn, hai người các cô là muốn làm cho ba tức ch mới vừa lòng sao.”
Lời này quả thực có chút khôi hài.
“Tôi chỉ lấy lại đồ thuộc về mình, sao lại tức ch ông ta được.”
Ngữ khí đối phương trầm xuống:
“Hợp đồng khu đất đó là của cô à?”
“Đương nhiên rồi, đây là do tôi ngủ cùng đàn ông mới có được đấy, anh không nhớ rõ sao.”
Có một lần tôi xuống lầu, nghe thấy Lâm Vĩ Nghiệp và Lâm Tùng Bách nói chuyện phiếm:
“Không ngờ hai nha đầu này còn rất có tiền đồ, mảnh đất phía Đông nói cho là cho, nói không chừng tương lai có một ngày ba thật sự có thể làm thông gia với tập đoàn Cố thị.”
Giọng nói Lâm Tùng Bách thản nhiên:
“Chẳng qua là dựa vào ngủ với đàn ông, ti tiện y như mẹ cô ta, có cái gì to tát chứ.”
Bây giờ nghĩ lại, loại người như Lâm Tùng Bách mới là vô tình và dối trá nhất.
Anh ta khinh thường tôi với Sầm Sương Sương, rồi lại giống như Lâm Vĩ Nghiệp dựa vào hút máu thịt của chúng tôi mà sống.
Vừa mắng chúng tôi, vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ chất dinh dưỡng chúng tôi cung cấp cho.
Từ hôm nay trở đi, không có ai nuông chiều anh nữa đâu.
“Hợp đồng kia còn không?” Đối phương rõ ràng vẫn không cam lòng.
Tôi thẳng thắn nói:
“Bán rồi, bốn trăm triệu, tôi và Sầm Sương Sương chia đều.”
Bên kia thở gấp.
Tôi cúp máy, tắt máy, nói với Sầm Sương Sương:
“Đi thôi.”
Ba tháng sau, tôi ngồi ở Maldives, tận hưởng bờ biển đầy nắng đẹp như tranh vẽ.
Sầm Sương Sương đi bơi trở về.
“Đúng rồi, nói với cô một chuyện.”
“Cái gì?”
“Xe của Cố Tây Châu bị Cố Nhược Đồng tìm người đâm, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, suốt nửa tháng chưa tỉnh, bác sĩ nói rất có thể sau khi tỉnh lại sẽ trở thành người thực vật.”
Tôi nhớ tới lần cuối cùng gặp Cố Tây Châu, là sau khi tôi chào tạm biệt Cố phu nhân, hắn kéo cái chân bị ba mình đánh què, cùng với khuôn mặt sưng húp, cả người gần như hèn mọn quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi:
“Mẫn Mẫn, anh đã báo thù cho con của chúng ta rồi.”
“Đừng rời đi được không? Chúng ta, về sau chúng ta sẽ còn có con.”
“Cầu xin em, anh thật sự không thể không có em, đừng đi.”
Tôi bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn hắn:
“Cố Tây Châu, từ ngày anh bỏ tôi lại và đi về phía Cố Nhược Đồng, giữa tôi và anh vĩnh viễn không còn khả năng nữa.”
“Anh biết rất rõ ràng, mục đích trở về lần này của tôi.
“Đừng cầu xin tôi, cũng đừng tìm tôi nữa, bởi vì sau lần này, tôi thật sự sẽ không trở lại nữa.”
Tôi nhìn ánh sáng trong đáy mắt Cố Tây Châu dần dần ảm đạm, cuối cùng biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Hắn tuyệt vọng ngã xuống đất.
Sau đó, hắn thật sự không tìm tôi nữa.
“Sau này loại chuyện này không cần nói cho tôi biết, tôi không có hứng thú.”
Cô ấy gật đầu: “OK, tôi biết rồi.”
Tôi nằm một lúc.
Đợi đã.
“Làm sao cô biết?”
Sầm Sương Sương có chút ngượng ngùng nhìn tôi: “Tôi biết từ chỗ Cố Nam Tầm.”
“Cái gì?”
Cô ấy không ngừng giải thích:
“Là như vậy, khoảng thời gian đó Cố Nam Tầm dính chặt tôi như thạch cao dán da chó, để phòng ngừa tôi chạy trốn, còn đặc biệt tìm vệ sĩ theo dõi tôi.”
“Tôi đều bị anh ta làm phiền muốn ch, sau đó tôi liền gạt anh ta, làm một ước định, nếu như mười năm sau anh ta còn thích tôi hơn nữa còn đang chờ tôi, tôi sẽ cân nhắc.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Sầm Sương một cách khó tin.
Mười năm sau, Cố Nam Tầm cũng sắp bốn mươi tuổi rồi.
“Anh ta đồng ý rồi?”
Cô ấy gật đầu:
“Ừ, dù sao tôi nghĩ mình cũng không có tổn thất gì, anh ta thích chờ thì chờ thôi.”
“Chẳng qua có đôi khi anh ta tìm tôi nói chuyện phiếm rất phiền, lần trước tôi thuận miệng nói một câu không rảnh, phải đi làm công, kết quả anh ta lập tức chuyển cho tôi hai mươi triệu, sau đó tôi cảm thấy thỉnh thoảng cùng anh ta trò chuyện một chút cũng không phải không thể.”
Tôi bội phục sát đất.
Nếu không có chứng chỉ chuyên môn cao nhất của PUA sẽ không làm được việc này.
Từ nay về sau, tôi muốn ôm chặt đùi chị Sương.
“Chị Sương, nói với chị chuyện này.”
“Cái gì?”
“Ngàn vạn lần đừng chặn Cố Nam Tầm, nếu cảm thấy anh ta phiền, tôi có thể giúp cô cùng hắn trò chuyện, tiền chuyển tới 50:50, cô cảm thấy thế nào?”
Sầm Sương Sương không nghĩ ngợi gật đầu, cười vui vẻ:
“Thành giao.”
[HOÀN]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner