Ly Hôn Với Ảnh Đế

Chương 2



 

3.
Rốt cuộc Lục Tự đang nói lời ác độc gì thế này?

“Em chán ngán tình trạng hôn nhân này rồi, em không thích phải ở khác nơi, phải chia xa trong thời gian dài, em muốn có người bầu bạn với mình.”

Càng không muốn một người đàn ông mà trong lòng anh ta có một bạch nguyệt quang.

“Nhưng lúc kết hôn em đã nói sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh.” Anh cau mày khó hiểu.

Khi đó chuyện Bạch Nguyệt Hoa lấy một thương nhân giàu có người nước ngoài bị lộ ra thì tôi đã tìm tới Lục Tự, lúc ấy anh buồn tới nỗi tôi nhắc tới chuyện kết hôn là anh đồng ý ngay, đây chính là nam thần mà tôi tâm niệm, khi đó tôi cũng kích động lên mới nói sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh.

Lại càng không công khai mối quan hệ chỉ làm người phụ nữ ở sau lưng anh.

Hiện giờ nghĩ lại bản thân tôi khi đó đúng là một thiểm cẩu mà, huhu.

“Nhưng mà hiện giờ em thấy phiền phức, muốn có người ở bên cạnh em. Anh kí giấy ly hôn thì chúng ta được tự do rồi.”

Nhiều năm trôi qua như vậy giữa vợ chồng với nhau nên có những gì thì tôi và Lục Tự đều có hết rồi.

Nhưng vẫn cứ cảm thấy hai người như bị ngăn cách bởi một lớp giấy vậy.

Tôi lại đẩy đơn ly hôn tới trước mặt anh nhưng Lục Tự vừa nhận lấy đã thận trọng vứt vào trong thùng rác: “Anh không đồng ý.”

“Tại sao?”

Chuyện tình cảm động của anh và Bạch Nguyệt Hoa đã lên cả hotsearch rồi, nếu như không phải anh ngầm cho phép thì có thể lên được sao?

ồ, tôi biết rồi nhất định là Lục Tự sợ tôi đòi chia tiền với anh.

“Nhà cửa, tiền bạc em không lấy gì hết, anh yên tâm mấy năm này em cũng tích đủ rồi…”

“Em có nhân tình bên ngoài rồi?”

Mắt anh đỏ bừng dồn tôi vào góc tường, tôi yên lặng không nói gì, anh nhíu chặt mày: “Tề Dao, anh nói lại một lần nữa, anh sẽ không ly hôn.”

Trông Lục Tự có vẻ rất tức giận, hầm hầm hất cửa cái rồi đi ra ngoài quay phim, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo.

Tôi nhìn màn hình chiếc điện thoại mà anh để ở trên bàn đang sáng lên mấy thông báo tin nhắn liền, đều là tin nhắn của một người gửi tới.

Tin nhắn cuối cùng là: [Lục Tự lâu rồi không gặp, ra ngoài nói chuyện chút đi.]

Tôi không cố ý đọc trộm tin nhắn của người khác đâu chỉ là liếc nhìn thấy tài khoản wechat của Bạch Nguyệt Hoa thôi, đã muốn nói chuyện vậy thì tôi không làm lỡ thời gian hẹn hò của hai người nữa.

Tôi nhặt đơn ly hôn ở trong thùng rác lên rồi đặt nó lại lên bàn.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong tôi quay người rời đi, thuận tiện block luôn cả Lục Tự.

Máy bay vừa hạ cánh là tôi đã hẹn đứa bạn thân của mình ra ngoài uống rượu.

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ.

Nhưng mà cho dù là vậy tôi vẫn nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của đứa bạn thân:

“Mày điên rồi à? Một người đàn ông tốt như Lục Tự mà mày cũng muốn ly hôn với anh ấy?!”

4.
“Lục Tự tốt thật, thân hình cao ráo, vẻ ngoài đẹp trai, có tiền lại còn tiêu tiền cho tao.”

Điều quan trọng là về phương diện sinh hoạt đó của anh và tôi cũng… vô cùng xuất sắc.

Toang rồi, càng ngày càng hối hận rồi.

“Đúng đó, Lục Tự lại còn là ảnh đế kiếm được nhiều tiền, mua mua mua các loại đồ cho mày, chỉ vì Bạch Nguyệt Hoa quay về mà mày chủ động nhường chỗ à? Mày bị ngốc ư?”

Kiều Kiều nhìn tôi với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép: “Cứ để cho Bạch Nguyệt Hoa chiếm hời như thế à?”

“Kệ đi, họ thích thế nào thì thế ấy.”

Ở bên cạnh Lục Tự nhiều năm như vậy phần lớn thời gian tôi đều yêu đương qua màn hình điện thoại như vậy đã đủ lắm rồi.

Tôi tắt máy luôn: “Không nghĩ nhiều nữa, tối nay mày tìm cho tao một cậu em trẻ trung tới đây uống rượu cùng tao! Không say không về! cách xa điện thoại!”

Chẳng qua chỉ là thần hình tám múi thôi sao? Tìm một cậu em trẻ đẹp dễ quá ấy chứ?

“Đó là mày nói đấy nhé, gần đây tao có quen một cậu em, để tao gọi ra đây làm nóng không khí.”

Kiều Kiều đúng là nghĩa khí thật, nói có một cậu em trẻ đẹp là có một cậu em trẻ đẹp tới, vóc người cao thân hình đẹp, chiếc áo sơ mi trắng cậu mặc trên người đột nhiên khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp mặt Lục Tự.

Ở trước của học viện điện ảnh.

Tôi là đàn em còn anh là đàn anh.

Mặc dù soái ca mĩ nữ trong học viện điện ảnh nhiều vô kể, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tự trái tim xuân của tôi đã rục rịch, cả thời gian đại học sau đó tôi đều đi theo sau anh.

Nhưng mà từ năm hai Lục Tự đã bắt đầu ra ngoài quay phim, có thời gian rảnh thì sẽ về trường để học bù môn, bù học phần.

Trong ấn tượng của tôi anh rất bận, vô cùng bận, nhưng cũng không thể ngăn cản được tôi len lén nhìn anh, len lén yêu thầm anh.

Thậm chí khi anh gãy chân Bạch Nguyệt Hoa chỉ tới thăm một lần còn ba tháng sau chính tôi mới là người chăm sóc anh.

Cho tới năm đó tốt nghiệp đại học, sau khi Bạch Nguyệt Hoa ra nước ngoài lấy đại gia, Lục Tự không gượng dậy nổ tôi mới nhân cơ hội anh yếu lòng mà tỏ tình với anh, sau khi anh đồng ý kết hôn tôi mới hoàn toàn có được Lục Tự.

“Sao thế, ly hôn với Lục Tự xong nhìn thấy đàn ông mà cũng xuất thần à.” Kiều Kiều đẩy tôi một cái, lúc này tôi mới phản ứng lại được.

Tôi cười cười với cậu trai trẻ đó: “Em trai tới đây cùng nhau uống rượu nào.”

Uống rượu vào có hơi chóng mặt, đầu óc lại toàn là kí ức liên quan tới Lục Tự.

Má nó!

Sao mà đến cả uống say rồi cũng không thoát nổi anh vậy? tôi lại dứt khoát uống thêm hai cốc lớn nữa, nghĩ tới năm ấy tỏ tình với Lục Tự tôi uống càng hăng hơn.

Cho tới khi mặt mũi đỏ bừng, bước chân loạng choạng tôi mới dựa vào người Kiều Kiều miễn cưỡng đi ra cửa quán bar.

Kiều Kiều lại ném tôi cho em trai trẻ: “Cậu đỡ cô ấy một lát, uống say tới nỗi quên lấy túi rồi, tôi vào trong lấy đã.”

Kiều Kiều đi thì không sao cả.

Nhưng mà tôi lại nhìn thấy Lục Tự đứng ở cửa quán bar.

Còn có Bạch Nguyệt Hoa cả người lấp lánh toàn đồ hiệu ở đằng sau anh nữa.

5.
Tôi say rồi.

Nhưng mà không say tới nỗi mà không biết điều, lại cộng thêm gió nhè nhẹ thổi đến khiến đầu óc tôi tỉnh táo có thể xác định được bản thân quả thực không nhìn nhầm, người trước mắt tôi chính là Lục Tự và Bạch Nguyệt Hoa!

Cũng không biết tại sao bản thân uống say rồi mà vẫn còn hèn, tôi quay đầu muốn rời đi,

Nhưng suýt chút nữa thì ngã sóng soài may mà cậu em này đỡ tôi dậy.

“Chị gái cẩn thận.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi đặc biệt là Lục Tự, anh trầm mặt bước lớn về phía tôi, tách bàn tay phải của tôi từ trên người của cậu em kia xuống.

“Sao lại uống rượu, em quên đã đồng ý điều gì với anh rồi à?”

Lục Tự nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén quét qua người cậu em kia, bàn tay ôm eo tôi rất chặt.

Đúng, khi đó ngày mà tôi tỏ tình với Lục Tự đã uống say, sau đó anh nói không thích tôi uống rượu, thích tôi tỉnh táo thế nên bảo tôi sau này đừng uống rượu nữa.

Còn nói rằng: “Tề Dao, may mà là anh nếu như là người đàn ông khác thì sao? Sau này không được uống rượu nữa.”

Được, tôi không uống.

Nhưng mà hiện giờ tôi muốn ly hôn với anh thế mà anh vẫn còn quản tôi thế?

“Em và anh đã ly…”

“Có chuyện gì về nhà nói.”

Lục Tự cắt đứt lời tôi, rồi vác thẳng tôi ném lên xe bảo mẫu của anh.

Cuối cùng anh nhìn về phía Bạch NguyệtHoa nhíu mày nói: “Chuyện chị nói về sau hãy bàn.”

Trời, các người đã có bí mật rồi? còn không thể nói trước mặt tôi nữa có đúng không?

Tôi bị Lục Tự vác lên trên tầng.

Bởi vì tôi nôn rất ác liệt, chân mềm nhũn không thể di chuyển được, cho tới khi vào đến nhà tôi mới nhìn thấy trên người anh toàn đồ mà tôi nôn ra.

Nếu là bình thường thì tôi đã vội vàng hoảng hốt mà đi giặt sạch cho anh rồi.

Nhưng mà hiện giờ tôi không cần anh nữa.

Anh không còn quan trọng với tôi nữa rồi!

“Em không có gì giải thích à?” Lục Tự vẫn trầm mặt như cũ, trong ba năm này tôi vẫn khá là hiểu anh, cho dù lúc mặt anh không có cảm xúc gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được tâm trạng của anh.

Anh rất tức giận.

“Giải thích gì chứ?” Tôi tự cho mình cái gan này, hất cằm lên: “Là giải thích em tìm một cậu trai trẻ à? Hay là giải thích chuyện anh và Bạch Nguyệt Hoa ở bên nhau?”

“Anh…”

“Ồ, Em biết tại sao anh lại tức giận rồi, là vì anh đang bực cảm thấy bản thân mình không bằng cậu em mà em tìm kia.”

“Bởi vì cậu em đó vừa bảnh bao lại vừa cao ráo, còn chu đáo, ấm áp còn biết gọi chị nữa.”

“Điều quan trọng là, trên đời này không phải chỉ có mình anh có cơ bụng tám múi.”

Từng câu từng chữ của tôi chạm phải nỗi đau của Lục Tự, những năm qua anh được người ta tung hô lại cộng thêm diễn xuất tốt thế nên đã cắm chặt rễ ở trong giới giải trí.

Thế nên tôi không những chủ động đề nghị ly hôn lại còn đi tìm trai trẻ, tôi nghĩ anh không chịu nổi nữa rồi.

Tôi nhìn thấy sắc mặt Lục Tự càng ngày càng lạnh xuống biến thành màu xám xịt cuối cùng phun ra một câu: “Đợi em tỉnh táo rồi nói.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner