Điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi nghe máy.
Là Đường Hà.
Tống Thận nhìn qua, cười hỏi: “Là chồng em hả.”
Tôi im lặng, mở loa ngoài.
Giọng nói nhẹ nhõm của Đường Hà ở đầu dây bên kia vọng tới: “Cô Kỷ à, em tìm thấy người đó rồi sao?”
Nét mặt Tống Thận hơi thay đổi.
Tôi nói: “Tìm thấy rồi, anh ấy đang ngồi bên cạnh em.”
Đường Hà thoải mái cười nói: “Em may mắn hơn anh nhiều, thật đấy.”
35
Im lặng một lúc tôi mới nói: “Xin lỗi, hôm nay… đã làm phiền anh rồi.”
Anh ấy bảo: “Phiền gì đâu, cùng lắm anh chỉ mất mặt chút thôi. Ai cũng nghĩ anh bị cô dâu bỏ rơi. Ha ha ha, vừa hay anh lại có lý do để ly hôn với em.”
Nước mắt lưng tròng, tôi nghẹn ngào cười nói: “Vâng, em sẽ gửi lại t iền sính lễ cho anh, ngoài ra em sẽ gửi cho anh thêm một khoản tiền nữa.”
Đường Hà cười lớn: “Dù sao thì suýt chút nữa chúng ta cũng trở thành vợ chồng, em cũng đừng khách sáo với anh như thế. Tiền thì không cần. Anh bảo rồi, nếu hôm nay cô ấy trở về, chắc chắn anh cũng sẽ bỏ em lại mà đi.”
Khăn giấy trong tay sắp bị tôi vò nhàu nát, do dự hồi lâu, tôi chỉ đành nói: “Xin lỗi.”
Anh ấy cúp máy.
Tống Thận ngồi bên cạnh, nghe hết mọi chuyện.
Tôi hỏi anh: “Bây giờ anh còn muốn đưa em về nhà nữa không?”
Anh cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi lại muốn khóc, đ ấm liên tục vào bả vai anh.
“Anh cứ đưa em về rồi nhìn em kết hôn với người khác đi! Anh vẫn luôn như thế, luôn đưa ra những quyết định tốt cho tất cả mọi người xong rồi xếp mình ở vị trí cuối cùng. Đã bao giờ anh hỏi em, lựa chọn của em là gì chưa?”
Anh ngồi im bất động, mặc cho tôi đ ánh.
Tôi đứng bật dậy, ngồi xổm xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đẫm nước mắt.
“Tống Thận, nếu hôm nay em không nhìn thấy anh, chúng ta sẽ kết thúc, anh có biết không?”
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Anh cứ ngỡ em rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc sao? Bỏ anh lại, bước vào lễ đường cùng một người đàn ông khác, em sẽ hạnh phúc sao?
Tôi nắm chặt tay anh rồi đặt lên trên ngực: “Liệu anh có biết em yêu anh nhường nào không? Tống Thận.”
Anh lắc đầu, vươn tay kéo tôi dậy sau đó ôm tôi vào lòng, như muốn hoà tôi làm một thể.
36
Bố mẹ cũng gọi điện thoại tới.
Bên này, tôi nghe thấy tiếng giải thích của Chu Huyên.
Nhưng mẹ tôi vẫn rất tức giận: “Kỷ Hiểu Hiểu, con hồ đồ quá rồi, giờ còn học theo người ta đào hôn? Thế mà con cũng làm được!”
Tôi nói: “Mẹ ơi, anh ấy về rồi.”
Mẹ im bặt sau đó ngập ngừng hỏi: “Anh ấy? Là cái cậu c ảnh s á t đã h y sinh?”
…
Hôm đó trong căn phòng trọ chật chội, Tống Thận hỏi tôi có cần suy nghĩ thêm không.
Còn nghĩ gì nữa? Tôi mất đi anh suốt ngần ấy năm, ngày nào nằm mơ tôi cũng muốn đến bên anh.
Lúc anh còn sống là thế, khi anh mất cũng thế.
Tôi cười trong nước mắt: “Em không muốn trân trọng từng giây từng phút nữa, em muốn cả đời của anh, được không?”
Anh đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với tôi hệt như một cái bóng lặng lẽ có thể hoà vào làm một với bóng tối bất cứ lúc nào, sẽ lại biến mất.
Tự dưng tôi lại thấy sợ hãi, ôm chặt anh từ phía sau rồi nức nở: “Em không muốn chia tay với anh nữa.”
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài.
Tống Thận quay người, bịt mắt tôi lại rồi trao cho tôi một nụ hôn thật sâu.
Lạ thay, rõ ràng tôi đã cố gắng không khóc nhưng tại sao mặt tôi lại ướt đẫm thế này?
Hôm ấy, Tống Thận nói cứ giao mọi chuyện còn lại cho anh giải quyết.
Thế là chú Viên bay từ Vân Nam tới Bắc Kinh.
Anh không “phô trương thanh thế” nhưng khi bố mẹ thấy hai người mặc thường phục đứng ngoài cửa thì vẫn rất lúng túng.
Không biết chú Viên đã nói những gì với bố mẹ, sau khi ra khỏi phòng làm việc mẹ lại ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc.
Bố vỗ lên vai Tống Thận rồi nói: “Sau này hai đứa phải sống thật tốt đấy nhé.”
37
Tôi không hề hỏi anh tại sao còn sống rồi quay về sau hai năm “đã mất”.
Chú Viên có nói qua với tôi, chú ấy bảo Tống Thận đã lên kế hoạch để một tên buôn MT khác thay mình nhận làm c ảnh s á t nằm vùng.
Trong vụ n ổ thiêu rụi mọi tội á c kia, anh đã tìm được cách thoát thân nhưng lại mất liên lạc với cấp trên.
Hai năm qua anh đã phải chịu biết bao khổ cực, bị nghi ngờ, nhịn nhục, ẩn núp. Cuối cùng cũng nắm được sơ hở, tóm được kẻ cầm đầu rồi trở về.
Chỉ vài câu nói nhưng sau đó lại là vô vàn những điều kinh khủng
Không được ghi vào lịch sử, cũng không được báo đài đưa tin nhưng Tổ quốc sẽ ghi nhớ.
Anh và đồng đội của anh là những tấm khiên trong bóng tối, những tấm khiên thầm lặng.
…
C ông an tỉnh Vân Nam bàn giao lại cho c ông an tỉnh Giang Tô, Tống Thận ở lại Nam Kinh công tác.
Đây cũng được coi là một cách bảo vệ anh.
Tôi từ chức, theo anh đến Nam Kinh.
Trong khoảng thời gian chưa tìm được việc, ngày nào tôi cũng quấn lấy anh.
Đêm đến tôi lại mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh lại, toàn thân đều đã ướt sũng mồ hôi.
Tống Thân bật đèn ngủ, giang tay ôm tôi vào lòng, anh cũng không hỏi gì mà chỉ cúi đầu hôn lên trán tôi.
Tôi ôm chặt anh, da thịt liền kề, hơi thở đan xen.
Anh có hơi thở, có nhịp tim, anh đang bên cạnh tôi, không phải là ảo giác rỗng tuếch.
Ngón tay vuốt ve cánh tay anh.
Tôi muốn có được anh, được ở bên anh một cách trọn vẹn.
Tống Thận đứng hình, nắm chặt ngón tay tôi.
Tôi nhỏ giọng cầu xin: “Tống Thận…”
Vùi mặt vào cổ anh, chậm rãi hôn anh.
Bắt đầu từ vết sẹo trên xương quai xanh, hôn từng vết thương một.
Anh kéo vạt áo: “Xấu lắm.”
Nước mắt của tôi thấm vào trong chăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: “Không xấu, đó là huân chương của anh.”
Những vết sẹo, tăm tối, những dấu vết không mấy đẹp đẽ do năm tháng để lại ấy đều là huân chương của anh.
Ngón tay tôi chạm vào vết sẹo vừa dài vừa sâu trên xương sườn của anh, hơi ấm từ từ lướt qua.
Trong hoàn cảnh tôi không nhìn thấy cũng không tài nào tưởng tượng nổi, sao lại có những vết sẹo này?
Tôi không muốn hỏi, cũng không muốn anh nhớ lại.
Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, bất kể anh có ra sao thì anh cũng luôn là “bé cưng” của tôi.
Quá khứ là thế, hiện tại là thế, tương lai cũng thế.
Sau cùng là một nụ hôn, hơi thở đan xen, tôi hôn lên đôi môi anh.
Tống Thận đẩy tôi ra, giống như đang kìm nén.
Anh nhìn tôi, đôi mắt long lanh giống như bảo thạch: “Em chắc chứ?”
Tôi gật đầu chắc như đinh đóng cột nói với anh: “Tống Thận, em yêu anh.”
Vị trí bỗng chốc thay đổi, anh cúi đầu nhìn tôi.
Đôi mắt đen láy như chứa cả biển sâu, tôi nhìn anh, đắm chìm trong đó, không thể kiểm soát được.
Tống Thận hôn tôi.
Biển rộng sóng xô, chiếc thuyền nhỏ khó mà qua được.
Sau cùng tôi ôm cổ anh rồi dịu dàng nói: “Tống Thận, em thật sự rất yêu anh.”
…