Người nhà hai bên sợ anh ấy đưa tôi đến nơi rừng sâu núi thẳm nguy hiểm, nên đã tụ họp bàn bạc suốt mấy ngày, thấy không có vấn đề gì mới đồng ý.
“Nhiễm Nhiễm, cấu anh một cái đi, cứ như đang mơ vậy.”
Tôi dựa vào vai anh ấy, nhẹ nhàng hôn lên má anh: “Vậy bây giờ tỉnh chưa?”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm rồi hôn lên môi tôi, bàn tay lớn giữ chặt gáy tôi, làm nụ hôn càng thêm sâu.
“Nhiễm Nhiễm, em có biết điều anh hối hận nhất là gì không?”
Tôi bị hôn đến thở gấp, lắc đầu.
Chuyện gì anh cũng làm rồi, còn có điều gì để tiếc nuối chứ?
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương: “Anh hối hận vì năm em mười tám tuổi, anh đã không dũng cảm tỏ tình với em.”
Anh ấy thở dài: “Nếu anh dũng cảm hơn một chút, thì còn ai có cơ hội nữa chứ? Về sau anh sẽ bù đắp lại những năm tháng đã bỏ lỡ, đối xử với em thật tốt.”
Tôi bật cười, nép vào lòng anh, cảm thấy hạnh phúc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Giữa biển người mênh mông, ai gặp ai, ai bỏ lỡ ai, cuối cùng người ở lại mới là tình yêu đích thực.
“Nhiễm Nhiễm, dạo này anh tập gym nhiều lắm, thể lực rất tốt, em cứ yên tâm nhé.”
Anh ấy thì thầm bên tai tôi.
Mặt tôi đỏ bừng.
…
Hu hu hu.
[Ngoại truyện]
Nghe nói Tô Nhiễm chia tay, tôi tự thưởng cho mình nửa ngày nghỉ, ăn mừng một chút, tiện thể nghĩ cách tìm lý do về nước rước em ấy về.
Rồi lại nghe tin em ấy sắp đến, tôi cầm hợp đồng, tìm anh trai em ấy đàm phán.
Anh trai em ấy là một kẻ cuồng bảo vệ em gái, trước đây khi biết tôi có ý với Tô Nhiễm, đã châm chọc khiêu khích tôi suốt một thời gian dài.
Cái tính độc mồm độc miệng của tôi cũng được rèn luyện từ dạo đó, bị đánh bại hết lần này đến lần khác, rồi lại bò dậy, cuối cùng đạt đến cảnh giới đỉnh cao.
May thay, anh trai em ấy là một thương nhân, mà thương nhân thì yêu tiền.
Tôi để Tô Nhiễm bên cạnh mình, tận tâm chăm sóc, nuôi thành người yêu.
Tưởng rằng cứ lâu ngày sinh tình, không ngờ em ấy lại hiểu lầm rằng tôi thích anh trai em ấy.
Sao có thể gán ghép tôi với tên đó được chứ?
Muốn xem ai độc mồm chết trước à?
Sau này tôi mới biết, không chỉ có mình em ấy nghĩ vậy.
Trí tưởng tượng của mọi người thật phong phú.
Tôi phải tăng tốc độ, lập lại trật tự.
Tôi muốn cả thế giới đều nhìn thấy tình yêu của tôi dành cho em ấy.
Em ấy còn nói tôi tầm thường.
Nhưng không sao, cái gì càng tầm thường lại càng tinh túy.
Không gì có thể làm khó một trái tim chân thành.
Trừ tên ngốc Lục Nghiễn kia ra.
Nhưng giờ điều đó không quan trọng nữa, vì ngôi sao của tôi cuối cùng cũng về nhà rồi.
Tuần trăng mật của chúng tôi kéo dài suốt ba tháng.
Tôi ngày càng yêu em ấy hơn.
Sáng nay, ông chủ quầy bánh kếp trước cửa cũng nhận được lời khen nồng nhiệt của tôi.
Điện thoại của Lục Nghiễn mãi không gọi được.
Ông anh vợ của tôi hôm nay lại thúc giục tôi kiếm tiền nhanh nhanh, đừng để em gái anh ta chịu thiệt.
Không cần anh ta nhắc, tôi cũng biết, vật chất quyết định ý thức.
Là một người đàn ông đã có gia đình, tôi nhất định sẽ phát triển công ty lớn mạnh, đưa nó lên tầm cao mới.
Ngôi sao của tôi, tình yêu của tôi, chúng tôi mãi mãi bên nhau.
Cuối cùng, em ấy có thể đừng gọi tôi là “anh Thần Phong” nữa được không?
Hai từ “ông xã” ngọt ngào như thế, em ấy nói ra ngọt ngào biết bao nhiêu.
Thế là, tôi tăng cường độ luyện tập thể hình.
Cuộc sống ngày càng có động lực hơn rồi.
(hết)