“Thần không sao, cảm tạ nương nương đã quan tâm.” Dương Hiên vẫn từ chối, khi nói với ta giọng nói có phần mạnh mẽ hơn một chút: “Nương nương có tin vui, không thể để nhiễm lạnh. Thần sẽ sai người đi lấy lông thú phủ trong xe để chắn gió, xin nương nương chờ một lát.”
Không cần phiền phức thế, xe ngựa của ta cũng đâu phải là bốn phía lọt gió.
Ta vừa định lên tiếng từ chối thì Dương Hiên đã lập tức ra lệnh cho gã sai vặt đứng trong sảnh.
Gã sai vặt khẽ gật đầu, cúi mình rời đi.
Ta thấy gã sai vặt đã đi chuẩn bị thì cũng không nói thêm gì nữa.
“Đa tạ Dương đại nhân.” Ta để mặc Liên Nhi xoa đầu, càng lúc càng cảm thấy nha đầu này không chỉ miệng lưỡi càng thêm lanh lợi, mà tay nghề xoa bóp cũng ngày càng khéo léo, thuần thục.
Liên Nhi của ta tốt như vậy, chẳng trách Gia Nghĩa lại để ý nàng ấy nhưng ta lại không nỡ gả Liên Nhi cho y.
“Đây là bổn phận của hạ thần.” Giọng nói của Dương Hiên trầm thấp, ho khẽ hai tiếng: “Huống hồ năm xưa nỗi hổ thẹn với Tề gia, cả đời này thần khó chuộc lại.”
Ta chăm chú nhìn Dương Hiên.
Từ lúc trở về từ Mai Uyển, hắn ta đã chỉnh lại búi tóc, y phục gọn gàng, một tay vẫn giấu sau lưng.
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy môi hắn ta tái nhợt như tuyết và vết máu thấm trên ống tay áo, ta thật sự nghĩ hắn ta chỉ bị cảm nhẹ, lừa được cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu.
Có lẽ Hoàng thượng và Hoàng hậu không sai, hắn ta đúng là bệnh nặng, trong lòng cũng thực sự có ta.
Có thể vì không muốn ta bận lòng, hoặc là trong lòng cảm thấy áy náy, nên hắn ta mới cố tình che giấu, thậm chí ngay cả ho cũng đè nén không để ta biết.
Ta nhớ lại một thời hắn ta từng phong độ ngời ngời, cũng Nhị ca của ta làm một đôi song bich tài danh khuynh đảo thiên hạ, bây giờ một người gần đất xa trời, một người như cái xác không hồn, trong lòng ta dâng lên cảm giác bi thương trước cảnh vật đổi sao dời.
“Chuyện năm xưa, hai nhà Tề Dương mỗi bên đều có lập trường riêng. Mặc dù bản cung không thể tha thứ nhưng cũng hiểu được tình thế khó xử của Dương gia các ngươi. Hiện tại Dương đại nhân cứ dưỡng bệnh thật tốt, Hoàng thượng và… Hoàng hậu đều mong đại nhân mau chóng lành bệnh.”
Ta ôm lò sưởi tay mà gã sai vặt vừa mang tới, không biết có phải hơi ấm trong lòng bàn tay làm giọng nói ta ôn hoà hơn mấy phần hay không.
“Nương nương đúng là rộng lượng nhân từ.” Giọng Dương Hiên không còn lãnh đạm như lúc trước nữa, mà nhẹ nhàng giống như lời thì thầm.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười nhưng trong mắt vẫn như một vực sâu thăm thẳm khó lòng đoán được: “Hiên, chân thành mong nương nương cả đời an vui, vĩnh viễn không lo lắng ưu phiền.”
Gã sai vặt quay về báo xe ngựa đã sắp xếp ổn thoả.
Ta liếc nhìn Dương Hiên, hắn ta cúi người hành lễ rồi trở lại dáng vẻ cung kính lễ độ như lúc trước.
Ta cùng Liên Nhi ngồi lên xe ngựa.
Bên trong xe, bốn vách đều được phủ kín một lớp lông dày, thật sự là một chút gió cũng không thể lọt vào.
“Liên Nhi, Gia Nghĩa đã dâng sớ lên Hoàng thượng xin cưới ngươi. Ngươi nghĩ sao? Có thích hắn không?” Ta nhẹ nhàng nắm tay Liên Nhi, khẽ hỏi.
“Gì cơ?” Liên Nhi thoáng kinh ngạc, rồi xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng lên: “Liên Nhi… Liên Nhi không gả! Liên Nhi muốn ở bên cạnh nương nương!”
“Nhưng Gia Nghĩa rất thích ngươi. Nếu ngươi cũng thích hắn thì cứ nói với ta.” Ta nhìn Liên Nhi, thấy cả vành tai nàng ấy cũng đã đỏ ửng, bèn ôm lấy nàng ấy, dịu dàng nói: “Mặc dù ta không nỡ rời xa ngươi nhưng hai bên cùng yêu thương nhau thật lòng là điều không dễ gì mới có được. Sao có thể để lỡ duyên lành được?”
“Nương nương…” Liên Nhi ngẩn ngơ trong vòng tay ta, e lệ cúi đầu nói nhỏ: “Liên Nhi đa tạ nương nương đã tác thành.”
Ta mỉm cười, buông Liên Nhi ra, không nhịn được mà xoa bụng mình: “Chẳng trách Hoàng thượng nói ta béo lên, hóa ra là có thêm một tiểu bảo bảo. Liên Nhi, ngươi cũng phải nhanh sinh một tiểu bảo bảo đi!”
“Nương nương!”
Giọng nói xấu hổ pha chút giận dỗi của Liên Nhi vang lên, tan vào ánh trăng mênh mông vô tận bên ngoài xe ngựa.
33
Sau khi trở về cung, ta chỉ có thể nghỉ lại ở điện Hưng Đức, bởi vì Hoàng thượng vừa nghe tin ta có thai đã không chịu buông tay ta suốt đêm.
Đến sáng hôm sau, đợi Hoàng thượng lên triều, ta mới về lại cung Trường Hỷ. Lá thư từ cung Phượng Nghi gửi đến đêm qua vẫn nằm yên trên bàn.
Ta cầm lá thư mỏng manh đó trên tay, nhẹ nhàng mở phong bì, rút tờ giấy thư ra. Nét chữ thanh tú tao nhã của Nhị tẩu cách bảy năm lại hiện ra trước mắt.
Nhìn hai chữ đầu tiên là tên của Nhị ca, ta đã đoán được đây là bức di thư nàng ấy viết cho Nhị ca.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, ta đọc từng câu từng chữ nhưng nội dung lại khác xa hoàn toàn với dự đoán của ta. Càng đọc, lòng ta càng trĩu nặng, đến mức tay cầm lá thư cũng khẽ run lên.
“Tề Viễn, ta vốn là đích nữ của Hàn gia, như mặt trời mặt trăng ở trên cao, quý giá không thể với tới. Vì vâng theo lệnh phụ mẫu, ta không thể làm theo ý mình mà gả cho ngươi. Năm năm qua ở Tề phủ, ta luôn sống thận trọng từng li từng tí, không có chút tự do, lại còn phải giả vờ tình thâm ý trọng với ngươi, giả làm đôi phu thê ân ái. Ngày trước gả làm con dâu Tề gia vốn là chuyện bất đắc dĩ, nay ta mang thai cũng không phải là mong muốn thật lòng. Hiện tại gia tộc gặp nạn, lòng ta không còn vướng bận, thân ta không còn gánh nặng, chỉ mong được đi theo phụ mẫu và thân tộc, để đền đáp ân nghĩa huyết mạch Hàn gia. Những gì đã qua vốn chẳng phải là ý nguyện của ta, nay cắt đứt mối vương vấn này, trong lòng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút may mắn. May mắn vì từ nay ngươi và ta âm dương cách biệt, vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa. Ân oán hai bên chấm dứt từ đây không còn liên quan.”