A Âm

Chương 62



Dưới ánh trăng, bóng dáng hắn gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, giống như thực sự bị bệnh.

Ta ngăn Liên Nhi đang định nổi giận, vỗ vỗ tay nàng ấy ở phía sau: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Đừng cãi cọ với hắn ta, nếu ồn ào xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không giữ lời hứa.

Sắc mặt Dương Hiên vô cùng bình thản, giống như người vừa làm rơi bình rượu không phải hắn ta, ung dung đứng dậy nói lời tạ ơn: “Tạ nương nương.”

Ta theo nguyên tắc nói ít một câu sai ít một câu, chỉ đứng yên trong đình không nói lời nào, dựa theo thỏa thuận với Dương Hoàng hậu, ta chỉ cần đến gặp hắn ta một chút là được.

Đôi mắt Dương Hiên đen như mực, khuôn mặt bình thản tự nhiên, không còn chút nào vẻ kinh ngạc lúc nãy, lại giống như việc ta đến đây vào giữa đêm khuya là chuyện đương nhiên. Hắn ta lặng lẽ nhìn ta, sau lưng là một rừng mai trắng nở rộ, gió thổi tung vạt áo. Ta lạnh đến mức run rẩy cả người.

Ở đây ngắm cảnh đẹp thì đẹp thật nhưng cái đình này đúng là quá lộng gió.

Dương Hiên thực sự bị bệnh sao? Sao hắn ta lại không cảm thấy lạnh chút nào vậy?

Ta thật sự không hiểu tại sao giữa mùa đông giá rét Hoàng hậu lại ép ta đến đây chịu khổ, Lạnh thì cũng thôi đi, ta không nói gì, hắn ta cũng không nói gì, bầu không khí thật sự vô cùng cứng ngắc ngượng ngùng.

Nếu như lúc này ta quay lưng về cung, Hoàng hậu có coi ta là kẻ thất hứa không? Nhưng ta thực sự đã tới gặp Dương Hiên một lần rồi mà.

“Khụ khụ, Hoàng thượng quan tâm Dương đại nhân, nương nương đồng tâm đồng đức với Hoàng thượng, cho nên đặc biệt đến đây thăm hỏi Dương đại nhân, mong Dương đại nhân có thể giữ gìn sức khỏe, sớm ngày bình phục.” Liên Nhi nghiêm trang nói với Dương Hiên.

Ta nhìn Liên Nhi đầy vẻ tán thưởng, khá lắm, giờ đây tiểu nha đầu này đã có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn.

“Thần tạ long ân của Hoàng thượng và nương nương. Ngoài vườn lạnh lẽo, thần bệnh chưa khỏi, không chịu nổi gió lạnh, phiền nương nương dời bước đến đại sảnh.”

Dương Hiên dường như tin tưởng không nghi ngờ gì, cúi người hành lễ, sau đó thản nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, rồi nhẹ nhàng nói: “Đường đêm khó đi, may có trăng sáng soi đường, thần xin dẫn lối cho nương nương.”

Ta và Liên Nhi vội vàng đi theo Dương Hiên, may mà hắn ta vẫn còn biết lạnh, nếu không chỉ cần ta và Liên Nhi đứng trong cái đình này chưa đầy một tuần trà chắc đã đông cứng thành cột băng.

Không còn phải vòng vèo tìm kiếm như lúc trước, có Dương Hiên dẫn đường, không mất nhiều thời gian, chúng ta đã đến cửa nguyệt môn.

Ta vừa bước ra ngoài đã nhận được ánh mắt cảm động đến tận trời của Tống thái y.

Trong lòng ta đột nhiên nhiên chột dạ: lão nhân gia ngài đừng nhìn ta như vậy, bệnh nhân của ngài là tự hắn không chịu nổi lạnh, tự mình ra khỏi Mai uyển, tiện thể dẫn chúng ta theo thôi.

Trong đại sảnh quả thật rất ấm áp, ta ôm lò sưởi mà Dương Hiên sai người mang đến, dự định sưởi ấm người xong sẽ về cung.

Mặc dù ta không có giao tình gì với người của Dương gia nhưng ly trà quả hương thơm ngọt ngào, ta uống hai ngụm cũng coi như làm ấm dạ dày.

Dương Hiên ngồi ở ghế dưới, cúi đầu không nói, bộ dạng vô cùng cung kính, nét mặt cũng không thấy biểu lộ gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm đen ngoài cửa, thoáng chút lo âu bất an.

Suốt khoảng thời gian dài như vậy, ngoài sắc mặt tái nhợt, Dương Hiên cũng không có vẻ gì đặc biệt khó chịu hay cơ thể suy nhược, thậm chí một tiếng ho cũng không có.

Ta có chút không hiểu nổi, bệnh tình của Dương Hiên dường như không nghiêm trọng đến vậy, lại thêm thái độ giữ khoảng cách kính cẩn đối với ta, hoàn toàn không giống như Hoàng hậu nghĩ là hắn ta rất mong muốn gặp ta, càng không giống như Hoàng thượng nói rằng hắn ta rất thích ta.

Hoàng hậu và Hoàng thượng có hiểu lầm gì sao?

Chẳng lẽ Dương Hiên đã lừa gạt Tề gia bao lâu nay, diễn lâu đến mức ngay cả muội muội ruột trong nhà mình cũng tin, kéo theo cả Hoàng thượng bị lừa?

Liên Nhi một lòng hầu hạ ta, lúc thì xem tay ta còn lạnh không, lúc lại kiểm tra lò sưởi còn nóng không, cứ như trong sảnh này không có sự hiện diện của Dương Hiên.

Hai chúng ta lại càng thoải mái, ta uống xong ngụm trà cuối cùng, đặt chén lại trên bàn.

“Nương nương hạ mình đến tệ phủ, đêm khuya thăm hỏi hạ thần, thần vô cùng cảm kích. Bên ngoài mây dày gió lớn e rằng sắp có tuyết rơi, kính mong nương nương sớm hồi cung.”

Dương Hiên kính cẩn đứng dậy, khách khí nói với ta.

Ta vừa cảm thấy cơ thể đã ấm lên khá nhiều, nghe hắn ta nói vậy thì tự nhiên cũng gật đầu, đứng dậy, vịn tay Liên Nhi bước ra khỏi sảnh.

Nhưng bất chợt một trận cuộn trào trong dạ dày khiến ta cảm thấy buồn nôn, ta bước nhanh vài bước, đẩy cửa ra ngoài, rồi hướng về một cây mai mà nôn thốc tháo, như thể lôi hết ruột gan ra ngoài.

Chẳng lẽ trà quả này có vấn đề? Chẳng lẽ Dương Hiên to gan đến mức dám hạ độc ta ngay trong phủ hắn ta?

“Nương nương!” Dương Hiên kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt lao đến, muốn đỡ lấy cánh tay ta. Nhưng hắn ta vừa chạm vào tay áo của ta đã vội rụt lại giống như bị lửa đốt: “Nương nương có sao không?”

Liên Nhi vội vàng lau sạch khóe miệng cho ta, ta ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hiên, lạnh lùng hỏi: “Dương đại nhân sẽ không định tiếp tục hại Tề gia, hạ độc bản cung đấy chứ?”

“Thần… không dám.” Trong mắt Dương Hiên lóe lên một tia chấn động, lùi lại vài bước, giọng nói có phần cứng nhắc kìm chế.

“Tống Thái y, mau đến xem nương nương thế nào!” Liên Nhi hoảng hốt, đỡ ta ngồi trở lại trong đại sảnh, cẩn thận vỗ nhẹ lưng ta để giúp ta dễ chịu hơn.

Tống Thái y vốn đã đứng chờ ở bên ngoài, không đợi Liên Nhi nói xong liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho ta.

Ta ra hiệu cho Liên Nhi xoa thái dương của ta, vừa mới nôn xong, ta cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhưng trong đầu lại bắt đầu đau nhức.

Chẳng lẽ ta bị lạnh nên nhiễm phong hàn rồi sao?

“Chúc mừng nương nương! Nương nương đã có tin vui được hơn một tháng!” Tống Thái y quỳ xuống tấu bẩm: “Hiện tượng vừa rồi là do ốm nghén trong lúc mang thai, không đáng lo ngại.”

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!” Những người trong sảnh lần lượt quỳ xuống đất dâng lời chúc.

“Có thai?” Mặc dù ta biết Tống Thái y là viện phán của Thái Y viện nhưng ta vẫn không thể tin nổi.

Cơ thể ta mới hồi phục hơn ba tháng, vậy mà đã có thai rồi.

Đây là do sức khỏe ta quá tốt, hay là do vận khí của Hoàng thượng quá lớn?

“Nương nương, vậy chúng ta mau về cung đi! Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui mừng!” Liên Nhi vui mừng đến nỗi đôi tay run rẩy, đến cả động tác xoa đầu ta cũng không ngừng run run.

Dương Hiên đột nhiên ho khan dữ dội, Tống Thái y vội vàng chạy đến nhưng lại bị Dương Hiên giơ tay chặn lại.

Hắn ta giấu tay áo đã lau khóe miệng ra sau lưng, trầm giọng nói: “Không sao.” Giọng nói cực kỳ yếu ớt.

“Có phải Dương đại nhân không khỏe không?”

Mặc dù Dương Hiên che giấu rất nhanh nhưng ta vẫn thấy được một mảng đỏ thẫm trên tay áo.

Hắn ta đã ho ra máu rồi sao?

Ta đột nhiên cảm thấy có chút áy náy vì đã nghi ngờ hắn ta, lại thêm tin vui vừa rồi khiến tâm trạng thoải mái, nên tạm gác ân oán giữa Tề gia và Dương gia sang một bên, vẫy tay bảo Thái y đến xem mạch: “Giấu bệnh không chữa là không được.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner