A Âm

Chương 64



Ta không dám tin mà đọc lại một lần nữa.

Từng câu từng chữ trong thư tựa như những lưỡi dao lạnh lẽo đâm sâu vào tim ta.

Sao lại như vậy?

Nhị tẩu dịu dàng thông tuệ, làm sao có thể viết ra một bức tuyệt bút như vậy?

Làm sao lại nói bản thân bị ép gả cho Nhị ca?

Làm sao lại không muốn đứa bé?

Rõ ràng lúc đó, khi Nhị tẩu biết mình mang thai, nàng ấy đã ôm lấy Nhị ca vui sướng đến phát khóc.

Đó là đứa trẻ mà hai người bọn họ đã chờ đợi suốt năm năm, làm sao có thể không phải là mong muốn thật lòng của Nhị tẩu được?

Nhưng nét chữ trong thư đúng là của Nhị tẩu, không thể sai được.

Chẳng lẽ tình cảm sâu đậm ngày trước đều là giả dối? Ta cầm phong thư trong tay, nhìn than hồng trong lò sưởi, chậm rãi bước đến gần.

Thế nhưng, trong lúc do dự, những lời của Hoàng hậu tối qua ở điện Hưng Đức lại hiện lên trong đầu ta.

Nàng ấy nói rằng Nhị tẩu vì một lá thư của Dương Tư Không mà đã dùng lụa trắng treo cổ tự vẫn.

Nếu là như vậy, Nhị tẩu cũng không phải là tình nguyện đi theo mẫu tộc!

Ta nhìn trang giấy đã ố vàng cùng những nét mực đã phai màu qua năm tháng, trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ.

Từng câu từng chữ trong phong thư này đều là giả dối.

Đây chỉ là việc cuối cùng Nhị tẩu làm để Nhị ca có thể được nhẹ lòng.

Nàng ấy biết rõ rằng việc bản thân mang theo đứa trẻ ra đi sẽ là đả kích lớn đến mức nào với Nhị ca.

Chỉ có cắt đứt nỗi thương nhớ khôn nguôi này mới có thể giúp Nhị ca vực dậy từ trong nỗi đau đớn cùng cực.

Một người chưa từng yêu huynh ấy, mang theo một đứa trẻ vốn không nên tồn tại ra đi, so với từng có được rồi lại mất đi thì chưa từng có được có lẽ sẽ dễ dàng khiến người ta dễ nguôi ngoai hơn.

Cho dù trong lòng có chút hận cũng sẽ dễ dàng phai mờ theo thời gian.

Nhị tẩu à, khi viết những dòng này, tâm trạng tẩu đã phải đau khổ đến nhường nào?

Nếu không phải Hoàng hậu đã nói trước, có lẽ ta thật sự sẽ tin vào những lời trong thư.

Dù sao, với hành động phóng túng của Hàn Giang Lê và âm mưu tạo phản của Hàn gia trước đó, việc Hàn gia từng muốn dùng nữ nhi để lôi kéo Tề gia cũng không phải không có khả năng.

Sống mũi ta cay cay, vành mắt đỏ hoe.

Khi ấy, tâm trạng của Nhị tẩu chắc chắn đầy mâu thuẫn và bi thương.

Chữ nghĩa trong thư càng nhẫn tâm bao nhiêu thì trong lòng Nhị tẩu lại càng luyến lưu không nỡ bấy nhiêu.

Ta gấp bức thư lại, đặt vào phong bì rồi giao cho Liên Nhi, bảo nàng ấy mau chóng đưa ra khỏi cung, mang bức tuyệt bút trễ bảy năm của Nhị tẩu giao đến tận tay Nhị ca.

Nhị ca không biết mối hận thù giữa Hàn gia và Dương gia, cũng không biết chân tướng khiến Nhị tẩu tìm đến cái chết.

Có lẽ huynh ấy sẽ làm giống như mong muốn của Nhị tẩu, đoạn tuyệt tiền duyên, vực dậy tinh thần một lần lần nữa.

Cũng có thể huynh ấy sẽ mãi mãi không biết rằng Nhị tẩu dành cho huynh ấy một mối tình sâu nặng đến nhường nào, chôn giấu sâu kín và đầy đau đớn đến mức nào.

“Thúy Tâm, ta muốn khóc quá, biết làm sao đây?” Ta ôm lấy Thúy Tâm, trong lòng ngập tràn đau đớn.

“Ta không biết có nên nói cho Nhị ca biết sự thật hay không. Ta sợ rằng nếu nói ra, Nhị ca sẽ mãi mãi suy sụp, không bao giờ vực dậy được nữa. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã đau lòng không chịu nổi. Nhưng nếu ta không nói, ta lại cảm thấy có lỗi với Nhị tẩu. Nàng ấy rõ ràng yêu Nhị ca đến vậy mà.”

“Nương nương, người đang mang long thai đấy.” Thúy Tâm dịu dàng lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Nô tỳ tuy chưa từng gặp qua Nhị gia và Nhị phu nhân nhưng trước khi vào cung đã nghe nói Nhị gia và Nhị phu nhân là một đôi trời sinh, thần tiên quyến lữ cũng chẳng sánh bằng, thực sự khiến người người ngưỡng mộ. Nhị phu nhân đã nhẫn tâm để lại những lời không dễ nghe cho Nhị gia, nô tỳ nghĩ rằng, Nhị gia sẽ hiểu được thôi.”

“Hiểu được sao?” Ta nhận lấy miếng bánh gạo nếp táo đỏ mà Thúy Tâm đưa, nhai mà không cảm nhận được vị gì: “Nhị ca sẽ tin vào những lời trong thư của Nhị tẩu sao?”

“Nương nương, dù Nhị gia tin hay không tin, cũng sẽ ổn cả thôi, nương nương đừng lo.” Thúy Tâm dịu dàng lau đi vụn bánh trên môi ta, giọng nói mềm mại như gió xuân.

“Nếu Nhị gia tin thì sẽ như Nhị phu nhân mong muốn, ngài ấy sẽ đau lòng thất vọng nhưng rồi sẽ dần vực dậy. Chỉ là nô tỳ nghĩ, dù Nhị gia si tình nhưng cũng là người tài cao hiểu rộng. Cho dù không tin vào những lời trong thư thì chắc chắn cũng sẽ hiểu được Nhị phu nhân có nỗi khổ tâm riêng. Di nguyện duy nhất của Nhị phu nhân, Nhị gia nhất định sẽ thực hiện.”

Ta đột nhiên đứng bật dậy, định lao ra khỏi cung Trường Hỷ.

Thúy Tâm vội vàng đỡ lấy ta: “Nương nương cẩn thận thân thể. Ngoài kia gió lớn. Nương nương định đi đâu vậy?”

“Ta muốn đến cung Phượng Nghi. Ta muốn hỏi Hoàng hậu, năm đó Dương Tư Không đã đưa cho Nhị tẩu của ta bức thư gì, lại có thể khiến nàng ấy không thể không tìm đến cái chết!”

Ta vừa bước ra cửa, gió lạnh thổi qua khiến ta rùng mình, lại gặp ngay một tiểu thái giám đến báo tin cung nữ Tư Mai từ cung Phượng Nghi phụng mệnh đến chúc mừng ta mang long thai.

Thúy Tâm cẩn thận dìu ta trở lại trong phòng.

Tư Mai nhẹ nhàng đưa đủ loại vật phẩm bổ dưỡng, vải vóc, cùng vô số đồ vật vàng bạc như nước chảy vào bên trong.

Ta và Thúy Tâm nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể hiểu nổi.

Đây đã là lần thứ ba ta mang thai, Hoàng hậu là chủ nhân củ lục cung, đương nhiên sẽ ban thưởng để chúc mừng phi tần có hỉ nhưng hai lần trước đều là ban thưởng vài thứ theo đúng lễ nghi, không lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình. Vậy mà lần này, lại tựa như muốn dọn sạch cả cung Phượng Nghi vậy.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner