Tư Mai đọc xong danh sách dài dằng dặc những món lễ vật, sau đó quay sang nhìn ta, không đợi ta tạ ơn đã đưa danh sách lên, giọng điềm nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương đặc biệt ban thưởng, vừa là chúc mừng nương nương lại mang long thai, cũng là cảm tạ nương nương đêm qua không quản ngại vất vả, cực khổ chạy tới chạy lui. Thân thể của Du phi nương nương không tiện, không cần phải đến cung Phượng Nghi tạ ơn.”
Thúy Tâm nhận lấy danh sách, cảm tạ thay ta.
Ta nhìn căn phòng đầy ắp lễ vật, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Hóa ra là nàng ấy cảm ơn ta đã đến thăm Dương Hiên. Hoàng hậu tuy lạnh nhạt vô tình nhưng đối với vị Nhị ca này của nàng ấy, thật sự là dốc hết lòng hết dạ.
Tư Mai là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, nhập cung từ Dương phủ, luôn theo hầu Hoàng hậu.
Nàng ta giống hệt chủ nhân của mình, tính tình lạnh lùng, không thích nói nhiều.
Lần này, sau khi nói xong nguyên do ban thưởng, nàng ta vẫn đứng yên tại sảnh, cho lui những người mang đồ từ cung Phượng Nghi, rồi tiếp tục chậm rãi nói với ta:
“Hoàng hậu nương nương nói rằng, sau khi Du phi nương nương đọc thư của Nhị phu nhân Tề gia chắc chắn sẽ có nhiều nghi vấn. Trời lạnh gió lớn, Du phi nương nương lại đang mang long tử, không tiện đến cung Phượng Nghi, nên Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến giải đáp mọi thắc mắc. Xin nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Nghe nhắc đến chuyện của Nhị tẩu, trong lòng ta lập tức trùng xuống.
Dù thế nào đi nữa, Nhị tẩu cuối cùng cũng là bị Dương phụ ép chết.
Nếu như Dương Chiêu Nhi đã chịu đặc biệt phái người nhắn lời đến ta, tại sao ta lại không hỏi? Ta hít một hơi sâu, lên tiếng hỏi:
“Năm xưa Dương Tư Không rốt cuộc đã viết gì trong thư mà lại có thể uy hiếp Nhị tẩu của ta?”
“Chỉ là lấy tính mạng của cả nhà Tề gia ra uy hiếp. Nhị phu nhân Tề gia chết thì cả nhà lớn nhỏ Tề gia mới được bảo toàn, còn nếu Nhị phu nhân Tề gia sống thì cả nhà chắc chắn sẽ gặp tai họa.” Tư Mai cụp mắt xuống, biểu cảm không hề có chút dao động nào.
Ta bật dậy, hỏi gắt: “Dương Tư Không có năng lực gì mà định đoạt được sống chết của cả nhà Tề gia?”
“Hổ xuống đồng bằng. Hàn gia vừa bị diệt tộc, Tề gia lại bị lưu đày. Nhị phu nhân Tề gia là đích nữ Hàn gia, lẽ nào lại không hiểu rõ điều này?” Tư Mai trả lời bằng giọng điệu đều đều: “Du phi nương nương đã ở trong thâm cung nhiều năm, có lẽ cũng có chút thấu hiểu.”
Sao ta có thể không hiểu? Khi mới nhập cung, ta chẳng khác gì hổ sa cơ rơi xuống hố phân, người người đều quay lưng, né tránh ta.
Thì ra Nhị tẩu vì cứu cả nhà Tề gia mới phải chết.
“Đương nhiên, Hoàng hậu nương nương nói rằng Hoàng thượng xem trọng Du phi nương nương từ lâu. Có lẽ sẽ không bỏ mặc sống chết của Tề gia.” Tư Mai thản nhiên nói: “Nếu như Nhị phu nhân không chết, Tề gia cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Hoàng hậu nương nương đúng là thẳng thắn. Không sợ bản cung sẽ tính món nợ này lên đầu nàng ta sao?” Trái tim ta đau thắt.
Ai mà biết được ngày sau sẽ ra sao?
Khi ấy, đừng nói là Nhị tẩu, ngay cả phụ thân cũng nghĩ Tề gia thua trận sẽ suy sụp thảm hại, không còn ngày mai nữa.
“Hoàng hậu nương nương nói, nếu Du phi nương nương muốn báo thù người, cứ việc làm thẳng tay, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không phản kháng, cũng không nói một lời oán trách. Những chuyện trong quá khứ, người đã luôn cảm thấy hổ thẹn với Tề gia.”
Tư Mai dường như đã đợi sẵn câu hỏi của ta, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt như chất chứa bão tố: “Chỉ là, Du phi nương nương, Hoàng hậu nương nương cũng là một người con gái, có rất những điều bất đắc dĩ. Người chỉ mong Du phi nương nương nhớ kỹ, một mạng đổi một mạng, đừng bỏ qua kẻ chủ mưu thực sự!”
Kẻ chủ mưu thực sự chẳng phải chính là phụ thân của nàng ấy, Dương Tư Không sao? Ta kinh ngạc nhìn Tư Mai chằm chằm. Ý của Hoàng hậu là muốn ta không bỏ qua cho phụ thân của nàng ấy sao?
“Nếu Du phi nương nương không còn thắc mắc, nô tỳ xin cáo lui.” Tư Mai đối diện ánh nhìn kinh ngạc đến sững sờ của ta, cúi người hành lễ, rồi dẫn đám người rời khỏi cung Trường Hỷ.
“Thúy Tâm, chẳng lẽ Hoàng hậu điên rồi sao?” Ta ngây ngẩn nắm lấy tay áo Thúy Tâm, trong lòng vẫn chưa thể bình ổn sau cơn kinh hãi.
“Chuyện này nô tỳ thật sự không biết.” Thúy Tâm ở bên cạnh cũng hoang mang không hiểu.
“Nhưng Hoàng hậu nương nương quả thật đang nhắn nhủ rằng cái chết của nhị phu nhân Tề gia có liên quan đến Dương đại nhân, nàng ấy muốn nương nương không bỏ qua cho Dương đại nhân.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại đống ban thưởng trong cung, chẳng khác nào số tiền treo thưởng cho cái đầu của Dương Tư Không.