Tường Đóng Kín

Chương 6



Nhanh chóng thu dọn hương liệu, ta lập tức rảo bước về phía chỗ đông người, vừa đi vừa mua một ít đồ ăn,
rồi vội vã rời khỏi chợ, men theo con đường dẫn ra ngoài thành.
Giữa đường, một nhóm người đột nhiên xuất hiện, bao vây lấy ta.
“Vị cô nương này, vội vã đi đâu thế?”
Một nam nhân phe phẩy quạt giấy bước ra từ đám người.
Tim ta đập thình thịch, theo phản xạ lùi về sau mấy bước.
“Ta không phải cô nương. Ta… ta là một góa phụ. Công tử có lẽ nhận nhầm người rồi?”
Hắn tự xưng là Thẩm Quân, nói muốn cưới ta làm bình thê.
Nhưng nhìn thế trận trước mắt, đây nào phải cưới vợ, rõ ràng là muốn trực tiếp bắt ta đi.
Thẩm Quân thậm chí còn mang theo một bà mối.
Bà ta đứng bên cạnh run rẩy, giọng nói lắp bắp, muốn nhanh chóng cử hành nghi thức ngay tại nơi hoang
dã này, để tối nay có thể rước ta vào cửa.
“Gả vào Thẩm gia, vinh hoa phú quý không thiếu cho nàng.”
Thẩm Quân vừa phe phẩy quạt, vừa mỉm cười nửa thật nửa giả.
“Chỉ có một điều kiện, nàng phải giao nộp toàn bộ công thức mực của mình. Từ nay về sau, nàng chỉ cần
hầu hạ ta là đủ.”
Thì ra là vì mực.
Chẳng trách, ta tự biết dung mạo mình không quá nổi bật, cũng chẳng cố ý gây chú ý, vậy mà vẫn có kẻ
nhắm đến.
Chỉ là, thế gian này thật nực cười.
Khi vị hôn phu của ta qua đời, gia đình hắn chỉ mong ta chết theo, tông tộc muốn dựng lên một tấm biển
trinh tiết cho ta.
Giờ ta xưng là góa phụ, lại có người muốn cưỡng ép ta tái giá.
Mồ hôi túa ra trên trán, sống lưng lạnh toát.
Ta từng nghĩ, chỉ cần ca ca đỗ tiến sĩ, cả nhà sẽ được đoàn tụ.

Nhưng không ngờ, giữa đường lại sinh ra biến cố này.
Thẩm gia… chẳng biết có liên quan gì đến Thẩm gia ở quê ta không?
Thẩm gia ở Huệ Châu chẳng qua chỉ là một chi nhánh phụ, quản lý điền sản và tổ điền, là đại địa chủ nổi
danh gần xa.
Nhưng nhánh thực sự nắm giữ mạch sống của gia tộc lại ở vùng Tô – Hàng.
Nghe nói, trưởng tử của gia tộc đang ở Hàng Châu, thứ tử ở Tô Châu.
Gần đây, Thẩm lão gia gia thân thể suy yếu, hai huynh đệ tranh nhau vị trí người thừa kế hệ thống thương
nghiệp của gia tộc, đến giờ vẫn chưa có kết luận.
Chuyện này, ngay cả đại nương bán bánh kế bên cũng biết, đủ để thấy nội bộ Thẩm gia tranh đấu kịch liệt
đến mức nào.
Mà nam nhân trước mắt, tám phần là đang muốn đoạt công thức mực để tranh giành ngôi vị gia chủ tương
lai.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi quê hương kia, nơi mà “mất mạng không sao, nhưng mất tiết hạnh thì là đại
họa”.
Vừa mới biết nữ nhân có thể tái giá, vừa nghiên cứu ra công thức mực mới, ca ca cũng sắp vào kinh ứng
thí, cả nhà sắp đoàn tụ.
Dựa vào đâu mà Thẩm gia có thể tùy ý cướp đoạt mạng người ở Huệ Châu, lại có thể cưỡng hôn đoạt lợi ở
Tô Châu?
Ta cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.
Ta cúi thấp đầu, giọng nói mang theo chút run rẩy:
“Không dối gạt công tử, mực của thiếp thân là do tiên phu làm ra.”
“Thiếp thân thủ tiết, thực sự không đủ tiền sinh sống, chỉ có thể mang mực của tiên phu đi bán.”
Thẩm Quân khựng lại, ngưng quạt, mắt híp lại đầy nghi hoặc.
“Vậy sao?”
Ta cố gắng làm bản thân run rẩy hơn, hai hàm răng khẽ va vào nhau:

“Không giấu gì công tử, trong nhà thiếp thân vẫn còn vài thỏi mực do tiên phu để lại. Nhưng…”
Ta lén nhìn sắc mặt hắn, rồi lập tức cúi đầu, ra vẻ sợ hãi.
“Nhưng thiếp thân không biết chữ, chẳng rõ trong đó có ghi công thức hay không.”
Vì lợi ích, tên này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Không cho hắn chút hy vọng, e rằng sẽ không thoát được.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Quân lóe lên.
“Đi thôi, về trấn Ngân Hoa.”
Ta vội vàng khẩn cầu:
“Nhưng công tử…”
“Thiếp thân một lòng thủ tiết, nếu có quá nhiều nam nhân vào nhà, e rằng sẽ tổn hại đến danh tiết. Xin công
tử hãy phái một nha hoàn biết chữ đi cùng thiếp thân lấy mực, có được không?”
Bà mối đứng bên cạnh từ nãy đến giờ chẳng có việc gì làm, giờ lại càng chẳng có chỗ dùng.
Thẩm Quân không thiếu thiếp thất, thấy ta chẳng có giá trị gì, liền thản nhiên phái một nha hoàn xinh đẹp
theo ta quay về.
Nha hoàn đi theo ta không nói nhiều.
Hàng xóm nhìn thấy, còn tưởng bánh ta làm được nhà nào đó yêu thích, cố ý sai người đến tận nơi lấy.
Ta chỉ mỉm cười, dẫn nha hoàn vào trong phòng.
Nàng ta đảo mắt một vòng, trong phòng ngoại trừ vài quyển sách và bút mực trên bàn thì chẳng có gì đáng
giá.
Nha hoàn bước đến cạnh giường, định vươn tay sờ thử.
Ta lập tức cầm lấy mấy tờ giấy trên bàn, đưa cho nàng xem.
Đây là bản thảo ta dùng để luyện chữ bằng tay trái.
Bởi vì ta viết công thức mực cũng dùng tay trái, nét chữ mạnh mẽ dứt khoát, không giống kiểu chữ thanh tú
thường thấy của nữ tử.
Trong đó có hai tờ chính là phương pháp chế tạo loại mực ta đang bán.

Từ trước đến nay, mực ta mang ra chợ bán đều không phải loại tốt nhất.
Nha hoàn không thèm kiểm tra tấm chăn vải bố trên giường ta.
Dù sao thì nàng ta cũng mặc toàn lụa là gấm vóc, chẳng buồn quan tâm đến vật dụng của một góa phụ
nghèo.
Nàng ta lật tìm trong đống giấy, thấy hai tờ công thức, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Ta lập tức bê cả giỏ tre đưa tới trước mặt nàng, thuận tiện nhét thêm một cây trâm bạc vào tay nàng.
“Những thỏi mực này, xin dâng lên công tử. Mong cô nương giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt ngài ấy.”
Nha hoàn cầm cây trâm, khẽ bóp thử.
Có lẽ nàng ta cũng biết ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì đáng giá để hối lộ, nên chỉ gật đầu nhẹ, rồi rời đi,
lên xe ngựa.
Ta đứng trước cửa, dõi mắt theo chiếc xe khuất xa dần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới lớp chăn bông là công thức mực mới nhất.
May mà ta kịp thời ngăn cản nàng ta.
Ta định thu dọn đồ đạc, đổi sang một nơi khác để ở


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner