Độc Sư Vân Cẩm

Chương 12



“Trong tay nàng cầm gì vậy?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Không có gì.” Ta giấu tay ra sau lưng.
Càng như thế, hắn càng tò mò, vòng tay qua người ta, kéo lấy bàn tay ta, moi ra một chiếc túi thơm.
So với tấm khăn voan, tay nghề thêu trên túi thơm này còn tệ hơn nhiều.
Hắn vui mừng, ánh mắt lấp lánh: “Nàng thêu sao? Là thêu cho ta?”
Lần này đến lượt ta lúng túng: “Nếu ngài thấy xấu, vậy thì bỏ đi.”
Hắn lại vô cùng hân hoan: “Không xấu, đây là túi thơm đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Ta: “…”
Chúng ta thay hỉ phục, cùng quỳ dưới ánh trăng.
“Lấy trăng làm chứng, ta Vân Cẩm nguyện gả cho Bùi Chiêu làm thê, cùng nhau vượt qua đời này, vĩnh kết
đồng tâm.”
“Lấy trăng làm chứng, ta Bùi Chiêu nguyện cưới Vân Cẩm làm thê, bất kể mưa gió, bất kể gian nan, bất kể
sinh tử, đều sẽ cùng nhau bước tới, không rời không bỏ, đời đời kiếp kiếp, vĩnh kết đồng tâm.”
Hắn còn tự ý thêm lời sao?
Nhất bái thiên địa!
Phu thê đối bái!
Dưới ánh trăng tựa nước, ánh sáng dịu dàng rải khắp giường. Tấm khăn voan trước mặt ta được nhẹ
nhàng vén lên, đôi mắt dịu dàng của hắn hiện ra.
Ta nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ trêu ghẹo: “Điện hạ, xuân tiêu nhất khắc đáng
giá ngàn vàng.”
Ta khẽ nghiêng người tiến đến, khuôn mặt hắn đã đỏ bừng, nhưng lại đưa tay che miệng ta.
“Chờ một chút, chúng ta còn chưa thắp nến hỉ.”
Ta thầm than trong lòng, đúng là sự ám ảnh chết tiệt của lễ nghi.
Nhẫn nhịnHắn bước tới giá nến, thắp lên mấy ngọn nến hỉ.
“Xong chưa, điện hạ?”
“Chờ chút.”
Hắn lại cầm một giỏ cánh hoa đào phơi khô bước tới, bảo ta đứng dậy, hắn muốn rải hoa lên giường.
Ừm, khá lãng mạn.
Nhẫn nhịn.
Ta kiên nhẫn đứng chờ hắn rải hoa xong.
“Được chưa?” Ta hỏi.
“Chờ một chút.” Hắn đáp.
Hắn bước tới bàn, cẩn thận chọn một loại hương liệu để đốt, sau đó lại đi rửa tay.
Nếu cứ tiếp tục thế này, trời sẽ sáng mất!
“Điện hạ, lại đây một chút.”
Hắn lau tay khô ráo, bước tới gần.
Ta khẽ nâng cằm hắn bằng ngón tay, ánh mắt đầy ý cười:
“Ánh nến lung linh, hương trầm thoang thoảng, đào hoa rực rỡ, lang quân lại tuấn tú đến vậy…”
Ta thấy yết hầu của hắn chuyển động, tai đỏ ửng, hơi thở dường như càng nặng nề hơn…
“Lại…”
Lại cái gì mà lại!
Ta đẩy hắn ngã xuống giường, giữ chặt hai tay hắn, cúi đầu xuống, không để hắn có cơ hội nói thêm hay
phản kháng.
Môi chạm môi, hơi thở nóng bỏng giao hòa, quấn quýt không rời…
Cuối cùng, hắn thuận theo, ôm chặt lấy ta, trái tim áp sát, nhịp đập mạnh mẽ như đang truyền tải tình yêu và
khát khao vô tận… cho đến khi cả hai đều khó thở.
“Chỉ thế mà đã không chịu nổi rồi sao?” Bùi Chiêu mỉm cười, khóe môi nhếch lên, giọng khàn khàn, ánh mắt
mơ màng, như một yêu nghiệt đầy mê hoặcHắn ôm lấy ta, lật người lại, biến bị động thành chủ động…
Trong một khoảnh khắc, ta bỗng không thể phân biệt được, liệu tất cả chỉ là một màn kịch, hay đã pha lẫn
những cảm xúc mà ngay cả ta cũng không thể thấu hiểu.
21
Bùi Chiêu đặc biệt chọn một ngày tốt để phong ta làm tần thiếp.
Tô Cẩn Niên nói có người muốn gặp ta.
Hắn còn nói, nếu ta không gặp, người đó sẽ đến Tứ hoàng tử phủ tìm ta.
Ta đến thăm tạp cư viện.
Hôm ấy, mưa rất to, thiếu niên đứng dưới mưa, dáng vẻ có phần rệu rã, như thể không còn sức sống.
Ta mở ô, vừa xuống xe ngựa, chưa đứng vững thì Thái tử Bùi Ngọc đã nhanh chóng bước tới, không kịp
giải thích, liền ôm chặt ta vào lòng.
“Vân nhi, đừng đi nữa, ta sẽ lo liệu mọi chuyện.”
“Ta có thai, là của hắn.” Giọng ta bình thản, không có chút cảm xúc dư thừa.
Bùi Ngọc đứng sững lại.
“Ngài có thể truyền tin, nói Bùi Chiêu yêu thiếp mà bỏ mặc chính thất, còn để thiếp sinh hạ trưởng tử trước,
Tống Minh nhất định sẽ không ngồi yên, hắn sẽ ra tay với đứa bé trong bụng ta. Lúc đó, tướng phủ và Tứ
hoàng tử phủ chắc chắn sẽ phân liệt. Quá trình này, những thế gia khác cũng sẽ bị lung lay, ngài có thể
nhân cơ hội này thu phục lòng người, đợi thời cơ đến.”
Bùi Ngọc buông tay ta ra, nhìn ta đầy hoài nghi:
“Vân nhi, ta không cần nàng phải như vậy. Nếu ngôi vị hoàng đế của ta phải đánh đổi bằng mạng sống của
một người phụ nữ, ta thà không cần.”
“Thái tử, ngài đã từng trải qua cảnh cha mẹ, cả gia tộc đều chết trước mắt mình chưa? Ngài đã từng bị
người ta bán đi, đánh đập không ngừng chưa? Ngài đã từng thử cảm giác bị luyện độc, sống không bằng
chết chưa? Ngài đã từng trải qua đói rét, bần cùng cùng cực chưa? Ngài có biết ta sống sót qua những năm
tháng ấy là nhờ gì không? “Thế gia không bị diệt, thì sẽ còn bao nhiêu người khổ như ta xuất hiện? Ngài là Thái tử, là hy vọng của hàn
môn, là niềm hy vọng cho gia tộc ta và những người bị oan uổng. Giờ ngài bảo ngài không muốn ngôi vị
hoàng đế, vậy những người đã hy sinh thì sao? Những người đã đặt cược sinh mạng vào ngài thì sao? Ta
thì sao?
” Ngài là Thái tử, đã định không thể chìm đắm vào tình cảm cá nhân, nếu không, mọi việc chúng ta làm sẽ
đổ sông đổ biển. Khi ấy, những người theo ngài, ngay cả ta, cũng sẽ phải chết. Nhân dân thiên hạ vẫn sẽ
sống dưới sự áp bức của thế gia. Ngài là hy vọng của chúng ta, nên phải biết tận dụng cơ hội này, để công
dụng của nó đạt đến mức tối đa. Ngày thế gia bại trận, cũng là ngày ta giải thoát, ngày hàn môn có cơ hội
vươn lên. Còn về Vân Nhi, ngài cứ coi nàng ấy đã chết trong trận đồ sát năm ấy đi.”
Nói cũng lạ, chiếc vòng tay mà trước kia không cách nào tháo ra được, hôm nay lại dễ dàng bị ta gỡ xuống.
Ta trao chiếc vòng tay lại cho thái tử.
Con người đâu phải cây cỏ, làm sao có thể không có tình cảm? Nhưng hắn là Thái tử, mang trên vai hy
vọng của hàng triệu người, vì thế hắn không thể có tình cảm riêng tư vào lúc này, vào thời khắc quan trọng
này.
Cứ để cho mưa rửa sạch đi những tạp niệm trong lòng người.
Ta quay người bước lên xe ngựa, vừa chuẩn bị rời đi, thì Bùi Ngọc đột nhiên cũng nhảy vào, nắm lấy tay,
đeo lại chiếc vòng tay cho ta.
“Chờ ta.” Hắn nói xong, liền quay người bỏ đi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner