Quảng cáo tại đây
Tình Yêu Giấu Kín

Chương 8



20
Nếu không, tôi thực sự đã bị lép vế rồi.
Khi tôi còn đang tức giận.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi nhìn Lục Vy, Lục Vy cũng nhìn tôi.
“Cậu gọi đồ ăn à?”
“Không, mình còn chưa kịp gọi nữa.”
Vậy thì là ai.
Lục Vy mang dép vào, đi về phía cửa.
Tôi cũng chậm một bước theo sau. 
Người đứng trước cửa không phải là nhân viên giao đồ ăn, cũng không phải người đưa hàng.
Mà là nhân viên của triển lãm tranh mà chúng tôi vừa ghé qua.
“Ý anh là, bức tranh này có người mua rồi tặng lại cho tôi?”
Nhân viên tháo bức tranh ra, đặt lên bàn.
Chính là bức tranh mà tôi muốn mua.
“Ai đã mua nó?”
“Ngài Lục.”
Nghe thấy lời nhân viên nói, tôi sững người.
Ngay sau đó, bị Lục Vy đẩy vai một cái.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy trêu chọc.
“Vẫn còn nói chú ấy không thích cậu? Rõ ràng là đã ghen đến mức đó rồi, thế mà vẫn nhớ mua tranh tặng
cậu, chắc chắn không phải như cậu nghĩ đâu!”
Tôi nhìn bức tranh.
Trong lòng bỗng có chút dao động.
Lẽ nào, thực sự là tôi đã hiểu lầm?
Bỗng nhiên, Lục Vy bên cạnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy chột dạ giấu điện thoại đi.
Lén lút như vậy.
Nhất định là có vấn đề.
Tôi nhân lúc cô ấy không chú ý, giật điện thoại từ tay cô ấy.
Vuốt màn hình một cái, liền thấy ngay tin tức khiến cô ấy kinh ngạc.
Là bài đăng trên vòng bạn bè của Trần Sương.
Cô ta đăng một bức tranh lớn hơn.
Giá trị đắt hơn bức của tôi.
Không viết gì nhiều, nhưng ẩn ý châm chọc lại nồng đậm đến mức không thể ngó lơ.
Trần Sương: “Chỉ có hàng chính hãng mới đáng để sưu tầm. Có vài món quà tặng kèm, tôi thậm chí còn
chẳng buồn xem. Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, anh ấy vẫn nhớ họa sĩ mà tôi thích.”
Trong bức ảnh, cô ta còn cố ý để lộ một góc đồng hồ trên cổ tay.
Rất rõ ràng.
Chiếc đồng hồ đó là của Lục Minh Yến.
Mà cái gọi là “quà tặng kèm” trong lời cô ta.
Hiển nhiên chính là bức tranh của tôi.
21
Lục Vy thận trọng quan sát sắc mặt tôi.
“Không… không chắc những gì cô ta nói đều đúng, có khi chỉ là nói bừa thôi mà?”
Tôi cố gắng nhẫn nhịn.
Không thể không nói, Lục Minh Yến luôn biết cách đổ thêm dầu vào lửa, nhất là khi tôi đang do dự.
“Thu dọn bức tranh lại, hôm khác tìm thời gian đem bán đi!”
“Không phải cậu rất thích sao?”
“Bây giờ không thích nữa!”
Tôi giận dữ quay về phòng, vùi mình vào chăn.
Không kìm được mà lẩm bẩm.
Lê Giang của năm năm sau, nhìn xem mày thích loại người gì vậy!
Vừa nhìn đã biết tâm tư nặng nề, thế mà mày còn bất chấp tất cả để yêu anh ta?
Hu hu hu.
Giờ thì tốt rồi.
Lừa cả thân lẫn tâm.
Để tránh gặp lại Lục Minh Yến, suốt thời gian chờ ly hôn, tôi không bước ra khỏi cửa lấy một lần.
Mãi đến ngày ly hôn, tôi mới rời khỏi phòng.
Sau đó không hề do dự, trực tiếp cùng Lục Minh Yến bước vào cục dân chính để làm thủ tục ly hôn.
Mọi quy trình diễn ra rất nhanh chóng.
Nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn vừa mới ra lò.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Yến đi theo sau tôi bước ra.
“Em vui vẻ đến vậy khi ly hôn với tôi sao?”
Tôi nghi hoặc quay đầu.
“Không phải anh còn vui hơn sao?”
Dù gì ly hôn rồi, anh cũng có thể ở bên Trần Sương.
Hơn nữa chẳng phải anh đã có suy nghĩ này từ lâu rồi sao.
Tôi không quan tâm anh đang nghĩ gì, trực tiếp lên xe, lái đi.
Thực ra trong thời gian qua, tôi đã dọn hết đồ khỏi biệt thự.
Những thứ còn lại cũng chẳng có mấy giá trị.
Mang hay không mang cũng chẳng quan trọng.
Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được nhà bên ngoài.
Còn về cha mẹ, cứ để qua một thời gian rồi tính.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner