Quảng cáo tại đây
Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

Chương 11



23
Lúc nãy mọi người quá hỗn loạn, Kiều Kiều bị dọa khóc.
Tôi kéo em ấy vào trong nhà.
“Chu Diên Diên, đồ sao chổi! Không được động vào Kiều Kiều!”
Mẹ tôi la lên, lao đến giật lấy Kiều Kiều từ tay tôi.
Bà xô mạnh, khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Đầu tôi choáng váng, không thể đứng dậy ngay.
Cô Thúy hoảng hốt ôm lấy tôi, trong khi dượng định xông lên xử lý mẹ tôi.
Tôi lắc lắc đầu, dần dần tỉnh táo lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ, nhìn vẻ mặt giận dữ của bà.
Vẫn là khuôn mặt mà tôi vô cùng khiếp sợ.
Hai năm trôi qua, bà vẫn như một cơn ác mộng không thể xua đi.
“Đồ khỉ chết tiệt! Vừa đen vừa xấu, cút ngay!”
“Mày nhìn lại cái bộ dạng của mình đi! Sao tao lại sinh ra thứ như mày chứ?!”
“Sao chổi! Sao chổi! Mày đã khiến nhà tao nghèo rớt mùng tơi!”
Những lời này đã khắc sâu vào tâm trí tôi từ nhỏ, đến tận bây giờ vẫn không dừng lại.
Hai tuổi, bốn tuổi, sáu tuổi, tám tuổi…
Bao giờ những lời đó mới dừng lại đây?
Tôi nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ, con đã hiểu ra một chuyện.”
Mẹ tôi khựng lại, nhíu mày nhìn tôi.
Tất cả họ hàng đều im lặng, ngạc nhiên nhìn tôi.
Nhìn một đứa trẻ nhỏ tuổi như tôi.
Tôi nói: “Mẹ, con không phải là sao chổi. Con là phúc tinh.”
Mẹ tôi phì cười, giễu cợt: “Mày nói cái gì vậy? Do con đàn bà Văn Thúy kia dạy mày hả? Ha ha ha, nực
cười thật!”
Tôi lắc đầu: “Không phải. Con tự hiểu ra.”
Tôi đứng dậy khỏi vòng tay cô Thúy, đi về phía mẹ.
Dáng người nhỏ bé của tôi, vậy mà lại cao hơn bà đang ngồi xổm.
“Mẹ, chính con đã cầu chúc cho mẹ và bố ngày càng giàu có. Chính con đã cầu chúc cho anh trai đỗ vào
Bắc Đại. Ngay vào ngày em gái con chào đời.”
Tôi nhìn anh trai.
Anh cũng nhìn tôi, lồng ngực phập phồng, môi run run.
“Anh, cái bánh mì mà anh đưa cho em không ngon chút nào. Nhưng em vẫn cắm cây tăm vào đó và ước
nguyện. Cuối cùng, bố mẹ và anh đều đạt được mong muốn của mình.”
Tôi nói ra những điều đã chôn giấu rất lâu trong lòng. Giọng nói của tôi còn non nớt, nhưng nỗi uất ức tích
tụ trong tôi lại nặng nề vô cùng.
Tôi là phúc tinh, không phải sao chổi.
Anh trai rơi nước mắt: “Anh biết… Anh đã tìm thấy nhật ký của em trong nhà kho. Em viết hết vào đó. Anh
xin lỗi, Diên Diên.”
Anh nói xong, quay đầu rời đi, không ngoảnh lại.
Họ hàng bốn phía nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Bố mẹ tôi biến sắc, nét mặt liên tục thay đổi.
Dượng bước đến, xoa đầu tôi, rồi bế tôi lên.
Ông nhìn khắp họ hàng, nói rõ ràng:
“Diên Diên thực sự là phúc tinh. Các người có biết không? Ngày đầu tiên chúng tôi nhận nuôi con bé, tôi đã
trúng ngay năm vạn tệ. Khi tôi cần tiền để mua trạm giao hàng, Diên Diên lại giúp tôi trúng mười vạn tệ.”
“Mỗi ngày con bé đều cầu chúc cho tôi kiếm được nhiều tiền. Nhờ vậy mà chúng tôi càng ngày càng phát
đạt. Đúng rồi, nhờ phúc của Diên Diên, vợ tôi cũng đã mang thai.”
Dượng tự hào, vui sướng, ánh mắt sáng rực.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô Thúy: “A Thúy có bầu rồi sao? Sao không nói sớm?”
Cô Thúy cười, cởi áo khoác, để lộ chiếc bụng đã nhô lên rõ ràng.
“Đúng vậy, định sinh xong mới báo tin mừng.”
Bà đưa tay lau nước mắt, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Chúng tôi thực sự biết ơn Diên Diên. Nếu không có con bé, có lẽ bây giờ chúng tôi vẫn còn đang ở nhà
thuê, làm công việc vất vả từng ngày.”
“Vậy nên, để đền đáp Diên Diên, chúng tôi đã ghi tên con bé vào sổ đỏ căn nhà này. Căn nhà này là chúng
tôi mua cho con bé.”
Lời này vừa nói ra, cả đám người bàng hoàng.
Ngay cả tôi cũng sững sờ.
Mẹ tôi không tin nổi, gào lên: “Hai người mua nhà cho nó? Cho con sao chổi đó?”
Dượng lạnh lùng cười: “Không cho con bé thì cho ai? Diên Diên là con gái ruột của tôi! Không chỉ căn nhà
này, mà cả tài sản sau này tôi cũng sẽ chia một nửa cho con bé!”
“Tôi chỉ là một lão giao hàng thô lỗ, tôi chỉ biết nói về tiền. Từ giờ trở đi, dù tôi kiếm bao nhiêu triệu, bao
nhiêu chục triệu, một nửa đều là của Diên Diên!”
Dượng nói những lời này trước mặt tất cả họ hàng, như để họ làm chứng cho lời hứa của mình.
Mọi người ồ lên.
“A Quân đúng là đàn ông đích thực! Quá tuyệt vời!”
Họ hàng nhao nhao tán thưởng.
Bố mẹ tôi mặt trắng bệch, vẻ mặt suy sụp, không nói nổi một câu. 
Mọi người đều nhìn họ, dường như chờ xem họ còn có thể giở trò gì nữa.
Bố tôi không chịu nổi nhục nhã, cuối cùng quay lưng kéo mẹ tôi rời đi. Mẹ tôi vẫn ôm Kiều Kiều trong tay, đôi
mắt mơ hồ, trống rỗng, không còn vẻ điên cuồng như trước.
Bà nhìn tôi rất lâu.
Tôi nép sâu vào vòng tay dượng, cho đến khi bố mẹ tôi lặng lẽ rời đi trong nhục nhã.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner