Advertise here
Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi!

Chương 11



Tôi khẽ mở mắt, giọng nói khô khốc: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi… Chỉ là, các người chọn tin Chu Ngôn.”
Nói xong câu đó, tôi lại nhắm mắt.
Đau quá.
Mệt quá.
Tôi không còn sức để nói thêm nữa.
Hứa Thần sững sờ, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Anh ta do dự, quay đầu nhìn bố mẹ.
Bố tôi vẫn im lặng.
Mẹ tôi đột nhiên bật khóc: “Tiểu Chiêu, là lỗi của mẹ! Mẹ không ngờ con lại phải chịu đựng những điều như
vậy. Mẹ cứ nghĩ Tiểu Ngôn chỉ là trẻ con, ham chơi…”
Câu nói này thật thú vị.
Nó chứng minh rằng, mẹ tôi vốn đã biết tôi bị Chu Ngôn bắt nạt.
Nhưng bà không để tâm.
Hoặc có lẽ, bà ngầm cho phép Chu Ngôn ra tay với tôi.
Bởi vì, đó chỉ là “đùa giỡn” mà thôi.
Chỉ là chơi đùa thôi, có gì mà quan trọng?
Tôi lại không nhịn được mà bật cười.
Con người, khi tuyệt vọng đến cực điểm, sẽ bật cười như thế đấy.
“Hứa Chiêu, chúng ta đã sai, nhưng con cũng có lỗi.”
Bố tôi bước đến gần, lạnh lùng nói:
“Ba năm rồi, rất nhiều lần ta đã muốn đưa con về quê. Ta có thể cho con tiền, bao nhiêu cũng được, nhưng
con quá tham lam!”
“Chính lòng tham của con đã hại chính con. Con quá khao khát ở lại nhà họ Hứa, quá muốn làm thiên kim
tiểu thư!”
“Chu Ngôn hành hạ con suốt ba năm, nhưng con vẫn không chịu từ bỏ. Chẳng phải là tự làm tự chịu sao?”
Tự làm tự chịu?
Hahahaha!
Tôi cười đến mức không thở nổi, không biết là đang cười hay đang khóc nữa.
Cơn đau xé nát đầu óc tôi.
Tôi lại một lần nữa ngất đi.
Kỹ sư Vương hốt hoảng: “Không ổn! Cô Hứa Chiêu không thể chịu đựng được nữa! Nếu tiếp tục mơ, rất có
thể sẽ gây tổn thương não không thể phục hồi!”
“Vậy mau đánh thức con bé!”
Mẹ tôi vừa khóc vừa lau nước mắt.
Hứa Thần cũng vội vàng bước lên hai bước.
Chỉ có bố tôi cau mày, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng ta vẫn chưa biết Chu Ngôn ở đâu. Phải tìm được nó ngay!
Ta phải dạy lại con bé, phải khiến nó sửa đổi!”
Mẹ tôi và Hứa Thần đồng loạt im lặng.
Kỹ sư Vương cũng không dám lên tiếng.
Bố tôi ra lệnh: “Tiếp tục trích xuất ký ức! Dù sao cũng đã ba lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả!”
“Nhưng…”
“Làm theo lệnh!”
“Rõ!”

11
Bố mẹ và Hứa Thần lại một lần nữa đeo mũ, tiếp tục xem ký ức của tôi với những sắc mặt khác nhau.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói.
Chúng vang lên như những tiếng vọng quái dị.
“Bà thỏ! Bà thỏ! Tóc bị giật, lôi trên ruộng ngô!”
“Bà thỏ! Bà thỏ! Da non mịn, mỗi đêm đều bị mài mòn!”
Đau quá!
Đầu tôi đau quá!
Da đầu tôi đau quá!
Giấc mơ cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mắt tôi hiện ra một cánh đồng ngô bạt ngàn.
Tuổi thơ tôi, là những ngày tháng chạy trốn trong sợ hãi.
Tôi điên cuồng lao qua bờ ruộng, quần áo trên người đã bị xé rách tả tơi, gần như không còn mảnh vải che
thân.
Tôi cứ chạy, cứ chạy, lao thẳng vào cánh đồng ngô, thu hút ánh nhìn tò mò của không ít dân làng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một gã đàn ông to lớn, đen đúa từ trong ruộng ngô lao ra, túm chặt lấy tôi.
“Con ranh chết tiệt, chạy cái gì mà chạy? Cha đang may quần áo cho mày đấy, ngoan ngoãn theo cha về
nhà!”
Hắn kéo tôi đi.
Tôi liều mạng cắn vào tay hắn, giãy giụa không ngừng.
Hắn bị đau, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, giáng thẳng một cái tát khiến tôi ngất đi.
Tôi không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, chỉ có thể mặc cho hắn túm tóc, lôi xềnh xệch về nhà.
Dọc đường đi, những người trong thôn xì xào bàn tán.
Một số kẻ còn cười đầy ẩn ý.
Về đến nhà, mẹ nuôi vội vàng khóa chặt cửa, trách cứ hắn quá mạnh tay.
Nhưng hắn chỉ hất bà ta sang một bên, giọng thô lỗ: “Cút đi, đồ đàn bà thối tha! Đừng có vướng chân
vướng tay!”
Hắn lôi tôi vào phòng.
Bà nội tôi ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ bẩn thỉu, cúi gằm mặt, chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Vậy là, cô bé còn chưa hiểu chuyện đời, đã bị đôi bàn tay quái vật của núi rừng siết chặt lấy cổ họng.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tất cả chỉ có—
Bóng tối, mùi hôi thối, sự nhơ bẩn.
Những ký ức kinh hoàng, từng tầng từng tầng, đè nặng lên người tôi.
Mỗi lần bỏ trốn, tôi lại bị túm tóc lôi về.
Mái tóc dựng đứng lên, giống như đôi tai thỏ.
Từ đó, tôi trở thành “Bà Thỏ”.
“Bà Thỏ! Bà Thỏ! Tóc bị giật, lôi trên ruộng ngô!”
“Bà Thỏ! Bà Thỏ! Da non mịn, mỗi đêm đều bị mài mòn!”
Câu vè thật vần điệu.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner