14
Với sự giúp đỡ của Sầm Sương Sương, đồ vật có trong tay tôi được bán đi rất nhanh.
Cô ấy hỏi tôi có muốn giữ lại một số đồ trang sức và túi xách mà tôi thích không.
Tôi lắc đầu liên tục.
Thời nay, tiền mặt là vua.
Hơn nữa, cầm những đồ trang sức và hàng xa xỉ đó chạy trốn không tiện lắm, cũng không an toàn.
Tôi cũng đã bán sợi dây chuyền mà Cố Tây Châu mua ở buổi đấu giá với giá rất hời.
Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình nhanh chóng tăng lên, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút.
Lúc này, không có gì có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn hơn tiền bạc.
Thứ sáu, Sầm Sương Sương nói có người mua muốn xem căn biệt thự của tôi ở núi Phượng Sơn.
Núi Phượng Sơn nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng phong cảnh không tệ.
Lúc mua nó chỉ là sự thôi thúc nhất thời, nghĩ rằng thỉnh thoảng có thể đến đó nghỉ dưỡng.
“Có muốn tôi đi cùng không?” Sầm Sương Sương hỏi tôi.
“Không cần, tôi đi một mình. Buổi chiều không phải cô mời mẹ mình đi ăn tối à?”
Vì thấy mình phải chạy trốn, hơn nữa có thể vài năm tới sẽ không trở lại thành phố này nữa, Sầm Sương Sương quyết định cùng mẹ cô ấy ăn bữa cơm, chuyển cho bà ấy chút tiền, khuyên bà ấy đừng đánh bài hay gì đó.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, nếu cần gì cứ gọi cho tôi.”
15.
Mặc dù tôi có bằng lái xe, nhưng kỹ thuật lái không tốt lắm.
Đường ở Tê Phượng Sơn quanh co khúc khuỷu, đi taxi vẫn an toàn hơn.
Khi đến nơi, phát hiện người xem nhà lại là Cố Nhược Đồng.
Đối phương nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên không kém:
“Chị Mẫn Mẫn, đây là nhà của chị sao, thật trùng hợp.”
Tôi gượng cười:
“Ồ, tôi cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, cô muốn mua nhà?”
“Đúng vậy, ngày đó em cùng bạn tới đây chơi, thấy phong cảnh nơi này rất tốt, nghĩ có cơ hội sẽ mua một căn ở đây, không ngờ lại gặp được chị, chị Mẫn Mẫn, lát nữa nhất định phải giảm giá cho em đó.”
Cố Nhược Đồng dí dỏm cười với tôi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.
Trải qua một màn ở hậu viện Cố gia kia, tôi đã biết cô gái này hoàn toàn không có vẻ ngoài thuần lương vô hại như vậy.
Nhưng tôi không muốn đưa tay đánh người đang cười, huống chi hôm nay cô ta cũng là người mua nhà.
Tôi điều chỉnh tâm trạng, khách sáo trả lời:
“Dĩ nhiên, giá cả có thể thương lượng, tôi dẫn cô đi xem nhà trước.”
16.
Biệt thự này có ba tầng, trang trí theo phong cách sang trọng, nhẹ nhàng và hiện đại mà giới trẻ tương đối thích.
Nội thất đã có sẵn, bếp cũng được đầu tư rất nhiều, hoàn toàn có thể xách túi vào ở luôn.
Cố Nhược Đồng có vẻ rất hài lòng.
Nhìn thấy máy pha cà phê tôi tỉ mỉ chọn trong bếp, cô ta lập tức thích thú.
“Ơ, chị Mẫn Mẫn, chị cũng thích uống cà phê sao, thật trùng hợp.”
Tôi không hiểu có cái gì trùng hợp.
Có rất nhiều người thích uống cà phê.
Cố Nhược Đồng rất nhanh đã tìm được hạt cà phê tôi đặt trong tủ bát, nóng lòng muốn thử:
“Chị Mẫn Mẫn, kỹ thuật pha cà phê của em rất tốt, hôm nay chị sẽ được thưởng thức.”
“Thật ra không cần phải làm thế đâu….”
Cố Nhược Đồng đắm chìm trong sự phấn khích khi thể hiện tài năng của mình đến nỗi không nghe thấy lời tôi nói.
Có chút không nói lên lời.
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, tôi ra ngoài nhận điện thoại.
Khi trở về, cà phê đã được pha xong.
Cố Nhược Đồng đưa tới một ly cappuccino, cười nói:
“Thử xem, thế nào?”
Tôi uống vài ngụm.
Đây là kỹ thuật mà cô nói?
Thật sự rất bình thường.
Điện thoại lại reo, nhưng lần này không phải của tôi.
Là của Cố Nhược Đồng.
“Anh hai.” Cô ta vui vẻ nhấn nút nghe.
Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Cố Nhược Đồng nghĩ đến gì đó:
“Đúng rồi, chiếc xe thể thao lần trước em đặt ở cửa hàng 4S đã đến rồi, anh đi lấy giúp em nhé.”
“Không cần, em muốn anh tự mình mang về cho em.”
“Anh hai tốt nhất, cảm ơn nha, ừm ừm.”
Cô ta không e dè hôn đối phương qua điện thoại ngay trước mặt tôi.
Sau khi cúp máy lại chợt nhớ ra cái gì đó, áy náy nhìn tôi:
“Xin lỗi, chị Mẫn Mẫn, em và anh hai bình thường đều nói chuyện phiếm như vậy, chị đừng để ý nhé.”
Nếu tôi không biết khúc mắc giữa cô ta và hai anh em nhà họ Cố, có lẽ cũng chỉ coi cô ta là một cô gái bị cả nhà chiều hư.
“Đương nhiên sẽ không để ý.”
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười khanh khách rồi tiếp tục trò chuyện với tôi.
“Vậy, chị Mẫn Mẫn, căn nhà này nhất định phải ưu đãi một chút cho em đấy, em vừa mới tốt nghiệp, là một tiểu quỷ nghèo, căn nhà này anh hai còn phải giúp em trả.”
Tôi hờ hững nhếch môi.
Cấp bậc trà xanh của Cố Nhược Đồng thật sự không cao lắm, cô ta sẽ không cho rằng mình âm dương quái khí nói vài câu, tôi sẽ nhảy dựng lên cùng cô ta tán gẫu đấy chứ.
Căn nhà này là dùng tiền của Cố Tây Châu để mua, lúc trang trí cũng là lấy tiền từ chỗ hắn.
Bây giờ hắn muốn mua nó từ tay của tôi đưa cho Cố Nhược Đồng, tôi tuyệt đối sẽ không để ý.
Đi đâu để tìm được một kẻ coi tiền như rác vậy chứ?
Dù sao tập đoàn Cố thị cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền thôi.
Chỉ là tôi mơ hồ biết được ý đồ hôm nay Cố Nhược Đồng đến gặp tôi.
Đúng là nhàm chán.
Nếu cô ta không đến để mua nhà, tôi phải đưa ra quyết định nhanh chóng.
Ngay khi vừa định dứt khoát nói với Cố Nhược Đồng rằng mình có việc phải đi trước thì bụng dưới lại bắt đầu âm ỉ.
Tôi vô thức ôm bụng, hít một hơi thật sâu.
“Chị Mẫn Mẫn, chị làm sao vậy?” Cố Nhược Đồng kỳ quái hỏi.
Tôi lắc đầu, nghiến răng trả lời:
“Không sao đâu.”
Nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, nên lấy di động ra gọi cho Sầm Sương Sương.
Đang gọi.
“Chị có sao không, sắc mặt của chị không được tốt lắm.” Cố Nhược Đồng có vẻ lo lắng.
“Tôi đi vệ sinh.”
Thật vất vả mới tới được nhà vệ sinh, tôi chịu đựng cơn đau bụng, bắt đầu kiểm tra cơ thể.
Không chảy máu.
Không có gì cả.
Tại sao lại đau như vậy.
Mở cửa ra, Cố Nhược Đồng đã đợi ở bên ngoài.
Giọng cô ta lo lắng:
“Chị Mẫn Mẫn, chị không thoải mái à? Không sao đâu, bây giờ em đưa chị đi bệnh viện.”
Tôi khó chịu ngồi xổm xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Không cần, cô giúp tội gọi 120 là được rồi.”
“120? Nhưng xe cứu thương tới nơi này phải mất ít nhất hơn một giờ, trở về cũng phải hơn một giờ, thân thể của chị chịu nổi sao?”
Lời nói của cô ta nhắc nhở tôi.
Đúng vậy.
Cho dù tôi có thể chờ, nhưng cục cưng lại không thể chờ được.
Cố Nhược Đồng thấy vẻ mặt tôi buông lỏng, dứt khoát đỡ tôi đứng dậy.
“Đừng do dự nữa, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện.”