17.
Là tôi.
Khi đó tôi chủ động tới chăm sóc cho Lục Tự, anh cũng đồng ý ngay, sau này cũng không biết tại sao lại lan truyền ra ngoài rằng là Bạch Nguyệt Hoa chăm sóc anh ba tháng.
“Mẹ Lục Tự nói cậu ấy chỉ nghe lời của em, chị còn không tin cơ, bây giờ xem ra là thật rồi. Chị thực sự đố kị với em lắm đó, là chị gái ruột của cậu ấy mà lại bị cậu ấy chê bai các kiểu, còn em lại được cậu ấy nâng niu trong lòng bàn tay.” Bạch Nguyệt Hoa cười xán lạn: “Cho dù hiện giờ chị có nhiệt trên mạng thì cũng bị cậu ấy bảo quản lí né tránh, nói là sợ em hiểu lầm, không muốn xao tác.”
“Em nói xem, hai người kết hôn 3 năm rồi sao mà còn mặn nồng thế chứ.”
“Chẳng như chị, đã ly hôn luôn rồi, muốn hẹn Lục Tự quay một bộ phim mà bị cậu ấy từ chối hết lần này tới lần khác.”
Nghe vậy tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
Ông trời ơi! Hiểu lầm này đúng là quá quá quá lớn rồi đó!
Cái gì mà bạch nguyệt quang chứ, rõ ràng là chị gái ruột mà!
Móa, lại là một ngày mất mặt nữa!
Lại cộng thêm Bạch Nguyệt Hoa vô cùng nhiệt tình, chị ấy mua một đống đồ trang sức ngọc trai tặng cho tôi, nói là quà gặp mặt và cũng là để giải quyết rõ hiểu lầm.
“Em dâu, sau này em là em dâu của chị rồi, sau này trừ Lục Tự ra thì chị lại có thêm một người thân nữa . Nếu như em không nhận mấy món đồ này thì là không nhận người chị là chị đây.”
Bạch Nguyệt Hoa nhiệt tình quá, mấy món trang sức này đúng là trông thích mắt quá đi.
“Nhận đi.” Lục Tự trầm giọng lên tiếng.
“Được luôn, cảm ơn chị ạ!”
Tôi đem nhẫn kim cương, ngọc bích và mã não để vào trong túi, có một người chị như này còn cầu gì nữa!
…
Trên đường quay về tôi yên lặng đi theo Lục Tự.
Tôi không ngừng nhìn vào mấy món trang sức ở trong túi, sợ là sẽ có người ngấp nghé.
“Anh chưa từng tặng em mấy món đồ này à?” Lục Tự nhíu mày nói: “Nếu như em thích thì anh có thể tặng em gấp mấy lần.”
“Với gu thẩm mỹ của trai thẳng như anh á, cũng chẳng xem xem chị gái mình chu đáo tỉ mỉ thế nào, chọn toàn là đồ mà mấy cô gái thích!”
Không thể không nói mắt nhìn của Bạch Nguyệt Hoa đúng là rất tốt!
“Em thích Lục Lộ đấy nhỉ? Chị ấy khiến em hiểu lần lâu như vậy mà em không để tâm à?” Lục Tự dừng chân lại.
“Chẳng phải hiểu lầm đã được giải quyết rõ ràng rồi ư?” Tôi lấy chiếc vòng ngọc bích ra nghịch trong tay.
“Vậy có phải em sẽ không ly hôn với anh nữa không?” Lục Tự truy hỏi: “Chị ấy không phải bạch nguyệt quang của anh.”
“Không ly hôn nữa… chẳng phải đã giải thích rõ ràng rồi sao!” Tôi đeo chiếc vòng ngọc vào tay của mình.
“Vậy nên trước đây em muốn ly hôn với anh thực sự là do hiểu lầm chị ấy là bạch nguyệt quang của anh à, thực ra thì em vẫn yêu anh đúng chứ?”
“…”
Tên này, không ngờ kết quả này lại bị anh đúc kết ra rồi?!
18.
Tôi cắn rằng mỉm cười rồi nói: “Thực ra, em…”
“Tề Dao, anh mong em nói thật.” Dưới ánh trăng Lục Tự nghiêm túc nhìn tôi.
“Đúng, là em ghen đấy, chẳng phải anh cũng ghen hay sao? Hai chúng ta hòa nhau!” Tôi khẽ ho, nghiêm túc nói với Lục Tự, sau đó cười nói rằng: “Nhưng mà ba năm qua anh lạnh nhạt với em là sự thật, em chẳng cảm nhận được anh thích em thế nào!”
“Ba năm qua anh, anh!” Lục Tự nói rồi vành mắt đỏ bừng, đột nhiên anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi: “Anh đang nỗ lực phấn đấu, đang cố gắng kiếm tiền, tiền mấy năm nay anh kiếm được đều vì muốn mua một căn biệt thự cho em.”
“Tề Dao, em từng nói rằng em muốn sống gần nhà bố bẹ một chút, thế nên…”
“Thế nên anh đã mua một căn biệt thự ở gần nhà em ư?”
Tôi không thể tin được mà trừng mắt nhìn Lục Tự, trời đất, trong phút chốc tôi cảm thấy chiếc vòng ngọc trên tay mình không còn hấp dẫn nữa, kích động ôm chầm lấy anh.
“Anh, anh nói thật ư?”
Đây chính là câu nói khi mới kết hôn tôi nói với anh, lúc đi từ cục dân chính ra tôi lạc lõng nói: “Nếu như có thể ở cạnh bên bố mẹ thì tốt rồi, đợi sau này em có tiền nhất định sẽ mua một cái biệt thự ở gần nhà!”
Vậy mà anh cũng nhớ ư!
Tôi dùng hết sức ôm thật chặt lấy Lục Tự.
“Đừng dùng sức như thế, anh sợ anh không nhịn được.” Lục Tự cắn chặt răng nói.
“Ai bắt anh nhịn chứ?”
…
Nói xong lời này thì tôi hối hận rồi, bởi vì chuyện xảy ra sau đây không thể miêu tả được.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng bỗng nhiên tôi hỏi anh một câu: “Thế nên anh buồn vì chị anh ra nước ngoài lấy đại gia chứ không phải vì bạch nguyệt quang của anh đi lấy chồng à?”
“Khi đó mẹ anh bị bệnh, vai diễn mà anh đã bàn xong lại bị đổi vai, đó là thời gian tồi tệ nhất của anh.” Lục Tự ôm lấy tôi: “Nhưng mà may mắn là còn có em, Tề Dao, hôm đó em nói muốn gả cho anh, em có biết anh vui cỡ nào không? Nữ thần mà anh tâm niệm trong lòng vậy mà lại chủ động nói muốn gả cho anh.”
“Nữ thần?”
Tôi bất ngờ.
“Từ ngày nhập học anh đã thích em rồi, nhưng anh không dám nói bởi anh sợ người không có bối cảnh, không có tiền, không có gì như anh sẽ bị người ta chỉ trích, thế nên anh không dám nói.”
Mẹ của Lục Tự chính là vết sẹo mà anh không dám nhắc tới, hôm nay nghe những lời mà Bạch Nguyệt Hoa nói tôi mới biết nguyên nhân.
Thì ra Lục Tự lại tự ti trước mặt tôi.
“Lục Tự, chúng ta có con đi, có một đứa trẻ vừa giống anh lại vừa giống em.”
Không ngờ tới tôi miệng vàng lời ngọc nói thế mà trúng thật.
Hai tháng sau phản ứng nôn nghén của tôi rất dữ dội, tôi bảo Kiều Kiều cùng tôi tới bệnh viện khám.
Bác sĩ nói: “Chúc mừng cô, cô mang thai rồi.”
19.
Từ đó về sau Lục Tự lại điên cuồng bắt đầu làm việc, còn tôi thì chuyển vào sống trong căn biệt thự anh mua và đã được trang trí xong.
Nhân tiện đón cả bố mẹ tôi vào ở cùng.
“Con rể tôi đúng là có bản lĩnh, trước đây tôi có nằm mơ cũng không dám mơ tưởng tới căn biệt thự này!” Mẹ tôi vừa khen vừa tiếp đón các cô dì chú bác: “Con rể tôi còn nói căn nhà này là của con gái tôi, xem thẳng bé yêu con gái tôi thế nào cơ chứ! Hơn nữa còn công khai rồi đó! Trên mạng có nhiều người ngưỡng mộ lắm!”
“Hả? vậy sao tôi lại nghe người ta nói cuộc hôn nhân của ảnh đế trước đây suýt thì tan vỡ, hình như là do Tề Dao đòi ly hôn đấy.”
Rốt cuộc là ai truyền ra thế!
Sau khi cô dì chú bác đi, mẹ và bố tôi đóng cửa lại rồi hỏi một lượt đầu đuôi ngọn nguồn.
Tôi chỉ có thể thành thật khai báo: “Chuyện đã qua hết rồi, hơn nữa bây giờ con còn đang mang thai nên sẽ không ly hôn với Lục Tự đâu.”
“Tốt nhất là thế, nhưng mà mẹ cảnh cáo con tốt nhất dù nhắc cũng đừng nhắc tới.” Mẹ tôi lạnh mặt cảnh cáo: “Con rể tốt như vậy có thắp đèn lồng cũng không tìm được, con mà làm loạn thì bố và mẹ sẽ là người không đồng ý đầu tiên!”
“Vâng vâng vâng, mẹ, sao mẹ cứ làm như người ta là con ruột mẹ vậy, con mới là con gái ruột của mẹ đó.”
Rốt cuộc Lục Tự đã dùng thủ đoạn bùa mê thuốc lú gì với mẹ tôi, nhất định là căn biệt thự này khiến bà ấy quay súng bắn lại quân mình rồi?
Chẳng bao lâu
Lục Tự quay về nhà, trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn, còn có cả trang sức mua ở trung tâm thương mại nữa.
“Mẹ, sắp tới sinh nhật của mẹ rồi, khoảng thời gian này con khá bận thế nên tặng quà sinh nhật trước cho mẹ, mong mẹ sẽ thích ạ.”
Lục Tự lấy món trang sức bằng ngọc bích trong túi ra.
Chậc chậc, vừa nhìn là biết giá cao, chẳng trách mẹ tôi lại thích anh thế, không nghi ngờ gì nữa bà đã bị anh thu mua rồi!
“Vẫn là con rể hiểu chuyện!”
“…” Mẹ! Thế mà mẹ đã bị thua mua rồi ư! Chúng ta là quan hệ huyết thống đó!
Lục Tự ngồi xổm trước mặt tôi sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Vợ à, anh cũng chuẩn bị cho em một phần, nhất định em sẽ thích.”
Huhu, con gái ai mà chống cự lại nổi trang sức ngọc trai chứ, đẹp quá đi mất thôi.
“Cảm ơn chồng nhé!”
Huhu, đều là tại Bạch Nguyệt Hoa hết, từ khi chị ấy tặng tặng tặng các loại thì Lục Tự cũng học được, trang sức quý báu trong nhà sắp chất đống rồi!
Tám tháng sau bé con ra đời.
Bạch Nguyệt Hoa tới thăm bé con.
Kiều Kiều đưa Trần Vũ cùng tới.
Đồ đạc mọi người mua tới chất hết đống này tới đống khác, sắp chất thành núi rồi.
Lục Tự bế con gái không muốn rời tay: “Tốt thật, bé con vừa giống anh lại vừa giống em.”
“Chúng ta giành thời gian đưa bé con tới thăm mẹ đi.” Tôi kéo lấy tay Lục Tự còn anh thì vui mừng lệ nóng tràn bờ mi.
Cuộc sống chính là thế.
Mãi mãi gìn giữ sự nhiệt tình, gìn giữ tình yêu sâu đậm, mãi mãi tuổi trẻ và luôn luôn vui tươi.
—–end—–