4
Sau cái đêm hôm đó ở quán b a r, quan hệ giữa tôi và Châu Tự vẫn giậm chân tại chỗ.
Nhưng tôi vẫn tràn trề tự tin.
Dù sao thì bây giờ trên trán người đàn ông đã viết rõ mấy chữ “có thể cầm cưa” rồi.
Có điều tôi còn chưa kịp cưa cẩm Châu Tự thì đã được đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc thả thính rồi.
Châu Tự có hai trợ lý nam, là lựa chọn hàng đầu của anh mỗi khi đi công tác. Một người đã lập gia đình, người còn lại chưa lập gia đình không biết sao lại thích tôi.
Tôi chắc chắn mình không làm gì cả, thậm chí còn chẳng nói với anh ấy được mấy câu, nhưng dạo gần đây anh ấy luôn tới bắt chuyện với tôi, còn tặng tôi một vài món quà nho nhỏ xinh đẹp, cứ hễ nhìn vào mắt tôi anh ấy lại đỏ mặt.
Đúng là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh!
Tôi thật sự không muốn gây thêm rắc rối không cần thiết, hôm sau đã dứt khoát đeo nhẫn cưới đi làm, hòng cho mọi người biết sự thật tôi là hoa đã có chủ.
Tôi đang đắm chìm trong guồng quay công việc bộn bề, sắp tới lại là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Châu Tự.
Buổi tiệc được tổ chức trong sảnh chính của nhà họ Châu.
Tôi và Châu Tự đến đó từ rất sớm, khoác tay nhau sắm vai một cặp vợ chồng mặn nồng, tiếp chuyện với mỗi vị khách tới tham gia buổi tiệc.
Sau khi uống vài ly r ư ợ u, Châu Tự lẳng lặng sáp lại gần tôi rồi thủ thỉ bên tai: “Em vẫn ổn chứ.”
Thật ra vẫn ổn nhưng tôi muốn làm nũng anh, bèn lẩm bẩm: “Em thấy hơi mệt.”
“Em đi nghỉ trước đi.”
Anh cầm cái cốc trông có vẻ là r ư ợ u nhưng thực chất lại là nước trong tay tôi, nói: “Cũng ổn rồi, mình anh giải quyết được.”
Tôi nhìn anh: “Lúc này một người vợ đạt chuẩn không thể vắng mặt được.”
Anh phì cười: “Hôm nay em đã tuyệt lắm rồi.”
Coi như anh thức thời, tôi hài lòng rời đi, trốn trong phòng nghỉ, ngồi trên chiếc sô pha xoa bóp đôi chân tê rần.
Đôi giày cao gót cao mười hai phân thật sự không phải là thứ tôi nên đi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, dặm lại lớp trang điểm, tôi bước trên đôi giày cao gót rời khỏi phòng nghỉ, vừa khéo đụng trúng thằng bạn chơi từ thuở nhỏ, Từ Thiếu Vũ.
Tôi vờ như không thấy, đi lướt qua người cậu ấy.
Cậu ấy sải bước đuổi theo tôi, mỉm cười lấy lòng nói: “Sao vậy, mới mấy năm không gặp cậu đã không nhận ra tôi rồi à? Giả bộ không nhìn thấy đúng không?”
Tôi khoanh tay nhìn cậu ta: “Chúng ta thân lắm sao?”
Cậu ta cười nói: “Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu nói xem có thân không?”
“Sao lúc tôi kết hôn cậu không tới? Bạn bè kiểu gì đấy?”
Cậu ta giải tích: “Chẳng phải khi đó tôi đang ở nước ngoài sao, khi ấy thật sự có việc. Bà cô à, cậu cho tôi nhận lỗi được không? Cậu nói đi, tôi phải làm gì cậu mới nguôi giận?”
“Hừ.” Tôi hậm hực nhìn cậu ta.
Tôi thật sự rất giận nhưng cũng không đến nỗi không thể tha thứ, nhưng nếu Từ Thiếu Vũ đã có lòng thành như thế, tất nhiên tôi phải phối hợp giận thêm một chút rồi.
Trò chuyện với nhau vài câu, khoảng cách giữa chúng tôi đã được phá bỏ.
Tôi và cậu ta sóng bước đi vào trong sảnh bữa tiệc, vừa đi cậu ấy vừa nói: “Châu Tự lấy được cậu rồi, đắc ý lắm phải không?”
“Cậu nói thế là sao?”
“Lấy được người mình thích, anh ấy còn không đắc ý sao?”
“Hả?”
Cậu ấy khựng người mất mấy giây: “Cậu không biết chuyện này à?”
Mặt cậu ấy lúc đó kiểu “c h ế t rồi, nói những chuyện không nên nói rồi”
Tôi hiểu ngay tức khắc: “Ý của cậu là, Châu Tự vẫn luôn thích tôi sao?”
“Tôi không nói gì đâu nhé.” Cậu ấy lập tức che miệng.
“Hửm?” Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, cố tình tỏ vẻ hung dữ.
Sau vài giây giằng co, cậu ta nói: “Thì là thế đó, nhưng cậu không được nói với Châu Tự là tôi nói đâu đấy.”
Qua lời kể của cậu ta, tôi biết được một câu chuyện hoàn toàn mới.
Thì ra Châu Tự vẫn luôn thầm thương t r ộ m nhớ tôi, thậm chí cuộc hôn nhân thương mại giữa hai gia đình cũng do một tay anh thúc đẩy.
Cái tên này!
Tôi đã bảo mà, sao lúc nào tắm xong anh cũng không chịu ăn mặc đàng hoàng, để lộ cơ bụng là muốn cho ai ngắm, thì ra là muốn cho tôi ngắm.
Anh vẫn luôn quyến rũ tôi.
Còn tôi lại ngốc nghếch mắc bẫy của anh, không chỉ thích anh mà còn có ý định tán tỉnh anh nữa!
Đúng là một sai lầm.
Hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng kích động của mình, sau khi tỉnh táo lại tôi lại đi vào bên trong sảnh lớn bữa tiệc.
Bên trong tiệc tùng linh đình.
Châu Tự đang ngồi bên cạnh nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, ông cụ Châu, quay lưng lại với tôi, cầm một ly r ư ợ u nói chuyện với khách khứa tới chúc thọ ông cụ.
Bóng lưng cao thẳng của anh, đẹp vô cùng.
Tôi làm nũng, gọi anh một tiếng: “Chồng ơi!”
Anh hơi run lên, ngay cả r ư ợ u trong ly cũng sóng sánh đổ ra ngoài ít nhiều.
Tôi nhịn cười bước tới, nghĩ bụng, chẳng phải anh muốn quyến rũ em sao?
Sắp tới để xem ai quyến rũ ai!