Dành Dành Nở Muộn

Chương 9



23
Buổi tối, nhờ được bạn cùng phòng giúp đỡ, tôi đã thành công rửa được mặt.

Lúc ngồi lau mặt trước gương, tự dưng tôi lại nhớ tới Kỷ Liễm.

Khi tôi hoàn h ồn, nhìn vào trong gương mới chợt nhận ra không biết nụ cười đã nở trên môi từ khi nào.

Nhưng chẳng mấy chốc, tâm trạng tốt đẹp này lại bị phá hỏng.

Điện thoại bỗng đổ chuông, là một dãy số quen thuộc nhưng không lưu tên.

Nghĩ tới trước đó Trì Tư Tự đã điện thẳng cho mẹ tôi, ngừng lại một chút, tôi vẫn nghe máy.

“Tôi nghe nói hôm nay cậu và Mạnh Thời Nam lại xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.”

Tôi “ừ” một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ mỉa mai.

“Cậu lại định ra mặt cho cô ta, bắt tôi xin lỗi đấy hả?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây mới nói: “Không phải.”

“Tôi nghe nói cậu bị đẩy ngã, bị thương rồi sao?”

Tôi hiếm khi phản ứng lại, chuyện này làm tôi hơi bất ngờ.

Cảnh tượng Trì Tư Tự lạnh lùng gần như là bắt ép tôi phải xin lỗi Mạnh Thời Nam như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Bây giờ thái độ của anh ta lại thay đổi chóng mặt như thế.

Nhưng ngoài điều này ra, tôi cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.

Đang định cúp máy, tự dưng tôi lại nhớ ra điều gì đó.

“Trì Tư Tự.”

“Sao thế Chi Chi.”

Tôi làm lơ cách xưng hô này của anh ta, hỏi: “Mạnh Thời Nam có bí mật gì đó không muốn người khác biết phải không.”

Trì Tư Tự im lặng hồi lâu, sau đó mới phản bác: “Không phải.”

Lời phủ nhận của anh ta không hề đáng tin, khi anh ta im lặng tôi đã có được đáp án mình muốn rồi.

24
Mấy ngày đầu, tôi vẫn không có một chút manh mối nào.

Tôi tìm ra manh mối nhờ vào một cuộc nói chuyện tôi nghe được trên đường đi đến nhà ăn.

“Tớ không hiểu, tại sao Mạnh Thời Nam có thể giành được học bổng còn tớ thì không chứ?”

“Điểm số của cậu không bằng người ta thôi.”

“Nói đùa gì vậy, tớ học chung trường cấp ba với cô ta, điểm số hồi cấp ba của cô ta rất bình thường. Bây giờ trình độ vẫn như thế, trên lớp hễ giảng viên hỏi khó một chút cô ta cũng chẳng trả lời được.”

“Thế lát nữa hỏi xem kỳ trước cô ta xếp thứ mấy, có phải trước cậu không.”

Tôi đứng im tại chỗ, trong đầu bỗng xuất hiện một lời giải thích nghe có vẻ không thực tế nhưng lại vô cùng hợp ký.

G i a n lận.

Sau khi hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng tôi cũng biết được thành tích của Mạnh Thời Nam.

Xếp hạng tương xứng với điểm số, nhưng vấn đề lại nằm ở điểm số.

Điểm chuyên ngành của cô ta rất cao, cao nhất khoá.

Sau khi tôi xem được bài thi của cô ta, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Nhưng tự dưng tôi lại hơi do dự, có thật tôi muốn dùng bài thi này để vạch trần cô ta không?

Tôi nhớ vào một tối nọ tôi đã nhìn thấy bà nội của Mạnh Thời Nam dấm dúi cho cô ta một xấp t iền cũ trước cổng trường, bảo cô ta đừng tiết kiệm quá, cứ ăn cái gì ngon một chút.

Mạnh Thời Nam lại trả lại, bảo bà nội cầm tiền đi mua th uốc, đừng uống th uốc rẻ tiền, bảo cô ta đã có học bổng rồi.

Trong mấy ngày tôi do dự, Mạnh Thời Nam đã có hành động.

“Hai em có thể giải thích cho cô biết chuyện gì đang diễn ra không?”

Hai bài báo cáo luận văn giống hệt nhau được ném trước mặt tôi, tôi đứng hình.

Thấy có bóng người xuất hiện ở cửa, tôi nhìn qua đó.

Mạnh Thời Nam đang uống sữa, vô tội chớp mắt nhìn tôi.

Dạo trước tôi và một bạn cùng phòng khác đã đăng ký vào một cuộc thi cấp thành phố, nhưng chúng tôi được lại được phân vào các nhóm khác nhau.

Trùng hợp là, cả hai chúng tôi đều đảm nhận vai trò viết báo cáo nghiên cứu trong nhóm.

Tôi không ngờ cô ấy lại bắt tay với Mạnh Thời Nam h ã m h ạ i tôi.

Đáng hơn hơn nữa chính là khi tôi mở tệp ra mới biết lịch sử chỉnh sửa không còn, rõ ràng đã bị người ta động tay động chân vào rồi.

Lúc tôi nhập mật khẩu máy tính cũng không né bạn cùng phòng, không ngờ cô ấy lại làm đến bước này.

Mạnh Thời Nam không chọn cách bảo cô ấy xoá tệp đi là muốn bây giờ tôi mang trong mình tội danh đạo nhái.

Khiến tôi nhục nhã trước mặt tất cả mọi người mới là mục đích của cô ta.

Tôi không chối cãi, chỉ thấy rất nực cười.

Nực cười vì mấy hôm trước tôi còn thấy thương hại Mạnh Thời Nam.

Trong lúc giằng co, Kỷ Liễm bỗng xuất hiện.

“Lương Chi không s a o ch ép.”

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Kỷ Liễm mở một bức ảnh trong điện thoại ra rồi đặt lên trên bàn, trong ảnh là góc nghiêng của tôi.

Tôi ngây người, lập tức nhớ ra điều gì đó, phóng to góc ảnh lên.

Ngày hôm đó tôi đang viết nốt phần kết của bài báo cáo trong thư viện, Kỷ Liễm bỗng nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu.

Một lúc sau anh cầm theo một cốc trà sữa đến rồi đặt trước mặt tôi.

Là cốc trà sữa lần trước anh mua.

Tôi cắn ống hút rồi nói cảm ơn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Chắc hẳn anh đã phải đứng xếp hàng rất lâu.

Bức ảnh này đã được anh chụp trong ngày hôm dấy, trùng hợp là nửa chiếc màn hình máy tính của tôi cũng lọt vào trong ống kính.

Thời gian chụp bức ảnh sớm hơn ngày bạn học nộp bài.

Bởi vậy, tôi cũng được trả lại trong sạch.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner