Nữ Phụ

Chương 12



Lục Minh Kỳ tức giận nói: “Ý của em là, nếu sau này em có ra ngoài tìm người khác em sẽ báo cáo cho anh biết sao?”
“Nếu anh thấy việc đó cần thiết.”
Tôi đều có thể phối hợp với anh.
Nhưng quả thật tôi không thèm khát đến thế, một mình Lục Minh Kỳ là đủ rồi.
8
Lục Minh Kỳ rất không vui khi nghe thấy câu trả lời này, hơn nữa rõ ràng anh còn muốn lan tỏa sự không vui này sang cho tôi.
Anh rất biết cách giấu đi cảm xúc thật sự của mình, bên ngoài dù gặp phải chuyện phiền lòng cỡ nào, một khi đã bước chân vào cửa nhà nhất định anh sẽ rất điềm tĩnh.
Trong suốt ba năm qua, Lục Minh Kỳ không bao giờ để lộ cảm xúc tiêu cực của mình ngay trước mặt tôi.
Không phải không có mà là không muốn.
Vì vậy, lúc tôi cảm nhận được rõ ràng anh đang không vui, nhất định là anh muốn tôi biết.
Tự dưng tôi thấy chột dạ bèn chữa lời: “Sao em tìm người khác được chứ? Trong mắt anh em là loại phụ nữ đó sao? Sao anh lại nghĩ x.ấu về vợ mình như thế?”
Lục Minh Kỳ lẳng lặng nhìn tôi mấy giây, anh cũng không tranh cãi mà hất cằm về phía bức ảnh ở dưới đất: “Em lấy nó ở đâu?”
“Bạn em cho.”
“Bạn nào?”
Tôi lắc đầu.
“Không muốn nói sao?”
“Anh hỏi làm gì?”
Lục Minh Kỳ không trả lời mà hỏi vặn lại: “Hôm nay em đã đi đâu?”
“Uống nước với bạn.”
“Bạn nào?” Lục Minh Kỳ chau mày: “Trương Loan à?”
Tôi vô thức lắc đầu: “Anh đừng đoán mò nữa, anh không biết đâu.”
Lục Minh Kỳ im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Có đàn ông không?”
“Có vài người, mấy cô ấy dẫn bạn trai đến.”
“Bạn trai…” Lục Minh Kỳ nhỏ giọng lặp lại mấy từ này, sau đó nói mỉa: “Là kiểu bạn trai nhận lương hàng tháng sao?”
Tôi đá bức ảnh kia ra chỗ khác rồi coi như không thấy.
“Haizz, trong giới thượng lưu đâu thiếu những chuyện như thế này? Anh cần gì phân chia rạch ròi như thế chứ?”
“Cái người tên Đỗ Vân kia có đến không?”
“Không, chắc anh ta vẫn chưa tìm được ai b.a.o nuôi, bạn anh ta đi.” Tôi nhắc lại một lần nữa: “Anh ta không phải là gu của em, ảnh cũng qua 7749 app, chắc gì người thật đã đẹp trai.”
Lục Minh Kỳ bắt được ý chính anh nghĩ là thế: “Vậy nếu người thật đẹp trai em sẽ thích sao?”
Bảy ngày không gặp, chồng tôi đã biến thành một người thích bắt bẻ rồi sao.
Còn tiếp tục tranh luận nữa thì vấn đề này sẽ không bao giờ dừng lại được, thế là tôi chủ động khoác tay anh rồi dẫn anh ra ngoài.
“Anh về nhà lâu chưa? Đã ăn gì chưa?”
Lục Minh Kỳ không vùng ra, mà bị tôi kéo đến phòng làm việc kế bên.
“Chắc hẳn anh còn rất nhiều việc cần làm, bây giờ anh mau làm đi, tránh phải thức đêm, em đi đặt đồ, anh muốn ăn gì?”
“Sao cũng được.”
“Được, vậy để em xem rồi đặt, lát nữa em đi tắm trước, người ta giao đồ đến thì anh ra nhận nhé.”
Nói xong tôi đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Minh Kỳ đang đi ngay phía sau.
Tôi lại đẩy anh quay ngược trở về phòng: “Được rồi được rồi được rồi, anh cứ ở đây đi, em sẽ bảo họ để ngoài cửa, tắm xong em sẽ ra lấy.”
Lục Minh Kỳ nói: “Anh cũng muốn đi tắm.”
“Chẳng phải anh đã tắm rồi sao?”
“Vẫn chưa, mới cởi quần áo ra thôi, nghe thấy tiếng em về thì ra ngoài.”
“Ồ, vậy anh tắm trong phòng dành cho khách nhé.”
Anh còn đang giận dỗi, tôi phải nhún nhường một chút mới được, thế là chữa lời: “Anh dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính đi, em đến phòng dành cho khách.”
Lục Minh Kỳ lắc đầu: “Tắm chung đi.”
“Hả?”
Anh lặp lại lần nữa: “Tắm chung đi.”
9
Lục Minh Kỳ l.ừa tôi.
Lúc anh bế tôi ra khỏi phòng tắm, rõ ràng tôi đã trông thấy bộ đồ anh thay ra đang nằm gọn trong giỏ đồ bẩn.
Tôi cũng không so đo với anh, người ta gọi là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, rõ ràng tâm trạng hiện giờ của Lục Minh Kỳ đã tốt hơn rất nhiều.
Anh lại bắt đầu dụi dụi đầu vào người tôi, hơn nữa còn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đè lên người tôi, khiến tôi không sao thở nổi.
Tôi giơ tay đẩy anh ra nhưng vô dụng.
Lại thử thêm vài lần nữa, sau đó anh không vui c.ắn vào cổ tôi: “Im nào, để anh ôm em một lát.”
“Anh đã ôm lâu lắm rồi đấy.”
“Không đủ.”
Tôi bất lực thở dài.
Lục Minh Kỳ ôm tôi chặt hơn nữa: “Một mình anh ở trong công ty suốt một tuần liền, không được ôm em, tối ngủ cũng không được ngon giấc.”
Tôi nói: “Vậy trước lúc kết hôn, anh sống thế nào?”
Lục Minh Kỳ thỏa mãn ngửi mùi hương trên tóc tôi, trông anh rất thoải mái.
Anh, không lẽ anh thích tôi?
Tôi giật mình bởi suy nghĩ này của mình, trái tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực rồi lẳng lặng rụt cánh tay đang vòng quanh eo anh.
Lục Minh Kỳ không cho phép, hiếm khi anh lại giở tính trẻ con thế này: “Ôm anh, Việt Linh, anh muốn em ôm anh thật chặt.”
Tôi chỉ đành ôm lấy anh.
Không đúng.
Hả?
Lục Minh Kỳ thích tôi sao?
Nhớ lại ngày đó ở trong xe, anh nghiêm túc giải thích với tôi anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi, sau đó còn đau lòng chỉ trích trái tim tôi làm bằng đá sao.
Càng nghĩ tôi càng không hiểu.
Nhưng nếu anh thích tôi, vậy câu chuyện sẽ phát triển ra sao?
Nam chính là của nữ chính, nam phụ là của nữ chính, nam phụ số ba số bốn số năm số sáu cũng là của nữ chính.
Sao họ có thể trao gửi trái tim của mình cho một người phụ nữ khác chứ?
Còn là một nữ phụ đ.ộ.c á.c như tôi!
Lục Minh Kỳ lỗi ở đâu rồi sao?
Hay là vấn đề nằm ở tôi?
Đầu tôi đầy dấu hỏi chấm, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai mình: “Vợ ơi, một tuần không gặp, em có nhớ anh không, dù chỉ một chút?”
Anh làm nũng thế này khiến tôi vừa thấy xa lạ lại vừa quen thuộc.
Khó khăn lắm mới làm lành được, tôi không muốn hủy hoại nó: “Có nhớ.”
“Nhớ nhường nào?”
“Buổi tối em cũng không ngủ ngon.”
“Nhóc l.ừ.a.” Lục Minh Kỳ bật cười: “Anh thấy em sống một mình ở nhà cũng thoải mái, tự do tự tại lắm mà.”
“Đâu có? Anh không có nhà, em ăn không ngon ngủ không yên, sắp buồn c.h.ế.t rồi đây này.”
“Sao không nhắn tin cho anh?”
“Chẳng phải anh bận sao?”
Anh hừ một tiếng rồi lại mắng tôi nhóc l.ừ.a.
“Việt Linh, em không được như thế nữa, biết chưa?”
Anh tựa trán lên bả vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên người tôi, hơi ngứa.
“Em không được đối xử với anh như thế nữa, anh cũng là người, anh cũng biết đau lòng, cũng biết đau, thỉnh thoảng anh cũng đợi em chủ động một chút, yêu anh nhiều hơn một chút.”
Trái tim tôi đập loạn nhịp, gò má nóng bừng.
Một mặt cảm thấy một đôi vợ chồng kết hôn vì lợi ích có yêu hay không không thực tế, mặt khác lại thấy căng thẳng.
Thú thật, một người hoàn hảo như Lục Minh Kỳ rất phù hợp với sự kỳ vọng vào một nửa kia của tôi. Nếu như chúng tôi yêu đương, hẹn hò bình thường, chắc hẳn bây giờ đã là một đôi vợ chồng mặn nồng rồi.
Lục Minh Kỳ chống người dậy, anh chăm chú nhìn tôi từ trên cao xuống.
Tôi cứ nghĩ anh muốn hôn mình.
Nhưng không có, anh xoa đầu tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh nghiêm túc như thế.
“Mai đến b.ệnh v.iện với anh, kiểm tra lại đầu được không?” Anh nói.
Tôi: “?”
Anh đang nói cái quái gì vậy?

               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner