Thiện Lương

Chương 8



13

Ba tháng sau, số lượng thành viên của Kim Bất Hoán đã lên đến mười mấy người.

Quả nhiên kế hoạch của Du An Hạ đã đi trước so với cốt truyện.

Hơn nữa, kế hoạch hạnh phúc kia cũng được tiến hành trước mốc thời gian chuẩn trong tiểu thuyết.

Bởi vì tôi đã thâm nhập vào nhóm bọn họ với một thân phận giả, sau đó âm thầm dụ dỗ Du An Hạ, khiến nó vô tình nói ra kế hoạch của mình.

Đúng như dự đoán, kế hoạch tìm nguồn lao động chỉ mới ở bước sơ khai nhưng nó đã kể cho chúng tôi nghe về “kế hoạch hạnh phúc”, chẳng cần nhìn cũng biết bọn tội phạm kia đang vô cùng kích động.

Tôi giữ vai trò là “trợ thủ” của Du An Hạ, phụ trách cung cấp tin tức về người bị hại cho nó. Đương nhiên tôi sẽ lựa chọn thông tin thật kỹ càng, và “người bị hại” tôi chọn cũng là những cô gái tình nguyện thuộc liên minh của tôi.

Chắc chắn tôi sẽ không để họ phải đối mặt với mấy tên ác ma kia.

Điều chúng tôi cần làm là lợi dụng bọn chúng để đối phó Du An Hạ.

Lần này “kế hoạch tìm nguồn lao động” của Du An Hạ không thuận lợi như trong cốt truyện vì có sự góp mặt của chúng tôi.

Bởi vì ngay trước khi nó bắt đầu thì tôi cũng đã thực hiện một chuyện tương tự.

Người bị hại dễ dàng nhận được đồng cảm hơn kẻ gây hại cơ mà.

Cho nên người của tôi đã sớm xin vào các công ty mà Du An Hạ xem trọng.

Sau khi họ thâm nhập vào công ty thì bắt đầu tung lên mạng những lời ca ngợi tán dương, dưới sự trợ giúp của đám chị em chúng tôi, công ty đó được xã hội khen ngợi hết lời.

Dưới ảnh hưởng tích cực như vậy, công ty đó cũng vô cùng hài lòng với việc nhận nhóm chị em chúng tôi vào làm.

Thế là các công ty khác cũng rối rít noi theo.

Trong mấy tháng này, trong nhóm chị em chúng tôi, chỉ cần ai chịu ra ngoài làm việc thì sẽ nhận được công việc phù hợp. Còn những ai vẫn chưa thoát khỏi đau đớn và ám ảnh thì sẽ được bố mẹ tôi hỗ trợ liên hệ với các công ty có cơ cấu phúc lợi dành cho người bị hại, sẵn sàng giúp đỡ các cô ấy.

Mọi chuyện đều đi theo chiều hướng vô cùng tốt đẹp.

Cho nên, khi người của chúng tôi tung tin đồn rằng đám người Du An Hạ giới thiệu đều là những kẻ từng làm hại người khác thì các công ty đang được xã hội ủng hộ đã từ chối nó ngay tức khắc.

Người có đầu óc bình thường sẽ không bao giờ đồng ý với kế hoạch của Du An Hạ.

Vì vậy, Du An Hạ – người vốn sẽ đạt được rất nhiều thứ sau “kế hoạch tìm nguồn lao động” – lại chẳng nhận được một lời tán dương nào, ngược lại còn phải gánh chịu bao nhiêu tiếng xấu.

Mọi người càng nghi ngờ nó có khuynh hướng chống đối xã hội, thậm chí có người còn báo cảnh sát, yêu cầu cơ quan chức năng chú ý đến hành động của Du An Hạ cùng đám người Kim Bất Hoán.

Nhưng lần thất bại này không quật ngã Du An Hạ, nó lập tức nhớ đến công ty gia đình mình.

14

Hôm nay, nó quyết định tới công ty để đàm phán với bố mẹ.

Nhưng cuộc đàm phán này chắc chắn sẽ không thành công!

Những hành động của nó suốt thời gian qua đã khiến bố mẹ tổn thương sâu sắc, bọn họ đã thất vọng đến cùng cực.

Khi biết nó muốn sắp xếp đám tội phạm kia vào công ty, lại còn muốn sa thải các nhân viên kỳ cựu, bố mẹ tôi nổi trận lôi đình, mắng nó điên mất rồi.

Du An Hạ lại không nghĩ thế, nó vẫn mang theo đạo lý xưa cũ của mình.

“Sa thải nhân viên kỳ cựu thì sao ạ? Bọn họ không có tiền án tiền sự, rời khỏi công ty này thì đi nơi khác tìm việc thôi. Nhưng người của Kim Bất Hoán thì khác, bọn họ tìm việc khó lắm, bố mẹ có thể thông cảm cho bọn họ một chút được không?”

Bố tôi nghe mấy lời ngụy biện của nó mà tức đến cứng người, tôi với mẹ sợ quá nên vội vàng vuốt lưng cho ông ấy dễ thở.

Tôi lạnh lùng nhìn Du An Hạ, đây cũng là lần đầu tiên tôi thẳng thắng nhìn nó chứ chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa.

“Em luôn miệng nói đến thiện lương và công bằng, nhưng chuyện em làm thì công bằng quá nhỉ? Khai trừ những người làm việc chăm chỉ cho đám tội phạm kia thế chỗ? Vậy những người bình thường kia đã làm sai điều gì mà phải chịu đối xử như thế?”

Du An Hạ vẫn dõng dạc lý luận: “Sao bọn họ so được với người của Kim Bất Hoán? Bọn họ có đáng thương bằng người của Kim Bất Hoán không?”

Tôi cười gằn: “Bọn chúng thì đáng thương cái gì? Chúng gi.ế.t người, phóng hỏa, gian dâm, cướp bóc, những tội lỗi đó là do người ta ép chúng làm ư? Chẳng lẽ tình cảnh hiện tại của chúng không phải là do chúng xứng đáng phải nhận hả?”

Du An Hạ nói không lại tôi nên nhíu mày, bắt đầu bàn về chuyện “người xấu chẳng qua là không có cơ hội làm người tốt” của nó.

Sau cùng, nó chốt một câu: “Các người mang thành kiến, khinh thường bọn họ!”

“Đúng, chị đây khinh chúng đấy!” Tôi tức giận đáp lời, “Chị đây ghét đám tội phạm cố ý hại người khác!”

“Du An Hạ, em chỉ biết nói suôn chứ chẳng bao giờ chịu đặt mình vào người khác. Em không phải người bị hại thì sao có thể tha thứ cho chúng thay cho bọn chị được chứ? Chị hy vọng ngày nào đó nếu em bị hại thì em vẫn có thể giữ thái độ thiện lương như lúc này đây!”

Cuộc đàm phán kết thúc chẳng mấy vui vẻ, Du An Hạ nguyền rủa chúng tôi vài câu rồi bực tức rời đi.

Nó không biết, những lời nó nói đều bị tôi ghi âm lại, tôi không chỉ đăng lên mạng mà còn dùng loa phóng thanh để phát cho mọi người trong công ty nghe.

Trong lúc vô tình, Du An Hạ đã đứng ở phía đối lập với mọi người, trở thành kẻ thù của những nhân viên bình thường.

Lại thất bại thêm một lần nên các thành viên của Kim Bất Hoán dần dần bất mãn với nó.

Có tôi dẫn đầu, mọi người bắt đầu chất vấn nó, thúc giục nó, buộc nó nghĩ cách để thực hiện lời hứa của nó.

“Cô nói thì hay lắm, nhưng chẳng làm nên trò trống gì cả, không phải là định chơi anh em chúng tôi đấy chứ?”

“Chẳng phải thề thốt uy tín lắm sao? Không phải nói là nhất định sẽ thành công, bảo chúng tôi chờ tin tốt à? Kết quả thì sao đây? Tin tốt chẳng thấy đâu, bây giờ chúng tôi còn chẳng dám ra ngoài nữa kìa!”

Đúng vậy, nhờ “cố gắng” của Du An Hạ mà gương mặt của các thành viên trong Kim Bất Hoán đều đã “bại lộ” trước quần chúng.

Bởi vì chúng có tiền án, bởi vì ai cũng thấy người bị hại đang phải khổ sở như thế nào, cho nên tất cả mọi người đều đề phòng và âm thầm giám sát, sợ bọn chúng tiếp tục hành vi phạm pháp.

“Cô đã nói, nếu các công ty khác không quan tâm chúng tôi thì chắc chắn công ty của gia đình cô sẽ thu nhận chúng tôi cơ mà. Mấy lời này có thật không vậy?”

“Đúng thế, có thật không?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner