12
Hôm đó, tôi vừa quay xong, vừa thay đồ diễn ra thì gặp ngay Từ Dung Dung ở đoàn phim bên cạnh.
Oan gia ngõ hẹp.
Tôi coi như không thấy cô ta, cứ thế bước đi.
Nhưng cô ta lại gọi tôi:
“Nhậm Huyên, cô đừng tưởng rằng mình giỏi giang lắm!”
“Cơ hội thử vai cô có được là do Phó Tinh Trầm đầu tư năm mươi triệu để đổi lấy đấy!”
Lời của Từ Dung Dung như một tiếng sét đ á n h bên tai tôi.
Tôi muốn phản bác, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhớ lại mọi chuyện, quả thực mọi thứ quá trùng hợp.
Lần đầu tiên tôi nhận được lời mời thử vai là bộ phim đầu tiên Phó Tinh Trầm đầu tư khi vừa về nước.
Tôi cứ nghĩ mình đã nhận được cơ hội thử vai này bằng thực lực, nhưng hóa ra là Phó Tinh Trầm trải sẵn đường cho tôi.
Phó Tinh Trầm làm việc rất tỉ mỉ, ngay cả khi đối xử tốt với người khác, anh ấy cũng như mưa thấm dần vào đất, không để ai cảm thấy khó xử vì sự ban ơn của anh.
Hồi cấp ba cũng thế.
Đêm hội kỷ niệm thành lập trường, cần phải mặc lễ phục.
Nhưng khi đó nhà tôi vừa mới mua nhà, tài chính eo hẹp, không có tiền mua lễ phục.
Tôi chỉ buột miệng nói ra, vậy mà hôm sau anh ấy đã mang đến một chiếc váy đuôi cá có đính kim cương nhỏ.
Anh nói đó là váy cũ của chị họ, chị ấy không mặc nữa, để không cũng lãng phí, vừa khéo tôi cùng cỡ.
Sau này tôi mới biết, đó là chiếc váy anh ấy mua bằng tiền tiêu vặt của mình.
Sau khi chia tay, bạn cùng phòng của anh ấy lén m ắ n g tôi không biết điều, giẫm đạp lên lòng chân thành của anh.
Nhưng họ đâu biết rằng, chính vì anh ấy quá tốt…
Mỗi lần anh ấy đối xử tốt với tôi đều khiến tôi nhớ đến khoảng cách không thể vượt qua giữa chúng tôi.
Anh ấy càng tốt với tôi, tôi càng áy náy, càng bất an, vì tôi không thể đáp lại anh ấy bằng những điều tương tự.
Đơn phương nhận tình cảm, sao có thể gọi là tình yêu chứ?
Yêu là phải có qua có lại, phải cân bằng mới được.
“Tít.”
Điện thoại thông báo hơn chục tin nhắn, đều là của Phó Tinh Trầm gửi.
Đột nhiên tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào, tôi ôm đầu gối ngồi thẫn thờ cả đêm dưới ánh trăng.
13
Hai ngày sau, Phó Tinh Trầm kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự định, anh trở về nước, đợi tôi ở trường quay.
Tóc anh rối bù, mắt đầy tơ m á u.
Tôi kìm nén cảm giác xúc động muốn ôm lấy anh, quay lưng bỏ chạy, nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi.
“Anh không hề biết đạo diễn mời ai đến thử vai.”
“Anh đến phim trường chỉ vì muốn gặp em, rất rất muốn gặp.”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Phó Tinh Trầm vùi đầu vào cổ tôi.
“Lúc đó anh rất sợ, sợ em không thích anh, nên không dám nói thật với em.”
“Không ngờ lại khiến em áy náy suốt ngần ấy năm.”
Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống da tôi.
“Anh chỉ muốn đối xử tốt với em, nhưng lại không nghĩ đến cảm xúc của em.”
“Anh quên mất rằng em cũng giống như anh, đều là những cá thể độc lập, chứ không phải một dây tơ hồng bám víu vào anh.”
Tôi há miệng, nhưng không nói nên lời.
Phó Tinh Trầm ôm tôi chặt hơn, “Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ học cách thành thật với em.”
Sợ tôi không tin, Phó Tinh Trầm còn mời đạo diễn Kỳ làm chứng.
Đạo diễn Kỳ cười tươi như hoa.
“Hôm cô nhận giải Thị hậu, tôi đã đưa cô vào danh sách thử vai rồi.”
“Tác phẩm chính là chỗ dựa lớn nhất, Tiểu Nhậm, hãy tự tin lên.”
Phó Tinh Trầm trông rất vui, “Vợ anh giỏi thế đấy.”
Tôi lườm anh một cái, “Ai thèm làm vợ anh chứ.”
“Ai trả lời thì người đó là vợ anh.”
Khi nghe được chị Dư nói Từ Dung Dung là người nói những chuyện này với tôi, Phó Tinh Trầm tức giận đến mức muốn phong sát cô ta ngay lập tức.
Anh luôn rất dịu dàng, điềm tĩnh, nay là lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận.
Anh nắm giữ chặt gáy tôi, “Sợ không? Đây mới chính là con người thật của anh.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã cúi đầu cắn nhẹ lên cổ tôi, “Bây giờ sợ cũng đã muộn rồi.”
Tôi véo nhẹ vào đôi tai đỏ ửng của anh, “Em rất vui, vì anh có thể là chính mình.”
Bề ngoài Phó Tinh Trầm không có biểu hiện gì, nhưng tai anh lại càng đỏ hơn.
Còn Từ Dung Dung ấy à, trước khi Phó Tinh Trầm kịp động tay, cô ta đã tự hủy hoại bản thân mình rồi.
Cô ta giành được vai nữ chính của tôi, nhưng diễn xuất cứng đơ, chỉ được 3 điểm trên Douban, tỷ suất người xem tụt dốc thảm hại, khiến nhà đầu tư tức đ i ê n và tuyên bố từ nay sẽ không đầu tư cho bất kỳ bộ phim nào có cô ta nữa.
14
Sau khi bộ phim của đạo diễn Kỳ đóng máy, tôi tham gia một lễ trao giải.
Thấy tôi lo lắng, chị Dư an ủi, “Được đề cử đã là một sự công nhận rồi, cố gắng hết sức là ổn rồi.”
Tôi nắm chặt chiếc hộp nhung nhỏ trong túi áo, nghĩ đến người mà tôi sẽ gặp sau khi lễ trao giải kết thúc, cảm giác tràn đầy sức mạnh, “Dạ”
Phó Tinh Trầm đã bước chín mươi chín bước về phía tôi, lần này đến lượt tôi bất chấp tất cả mà chạy về phía anh.
Vào bên trong hội trường, tôi quét mắt một lượt và nhìn thấy đoàn phim của bộ phim mà Từ Dung Dung đóng vai nữ chính, thế là tôi hỏi chị Dư về tình hình của cô ta dạo này.
Chị Dư đáp, “Gần đây phát hành album mới, hai tháng chỉ bán được năm vạn bản, không đủ để thu hồi vốn.”
“Bây giờ mờ nhạt đến mức chẳng còn ai nhớ đến nữa.”
……
Cuối cùng cũng đến giải “Nữ diễn viên xuất sắc nhất.”
Máy quay lia qua lại giữa tôi và ba nữ diễn viên khác được đề cử.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt lấy chiếc hộp nhung.
“Tối nay, giải ‘Nữ diễn viên xuất sắc nhất’ sẽ thuộc về ai đây? Xin mời Chủ tịch tập đoàn Phó Thị, Phó Tinh Trầm công bố.”
Lời của người dẫn chương trình vừa dứt, Phó Tinh Trầm, người đáng lẽ đang công tác ở nước ngoài đã xuất hiện trên sân khấu trao giải.
Bộ vest đen với họa tiết in chìm, trên ngực gài một chiếc trâm cài hoa trà màu bạc.
Trên cổ tay vẫn là chiếc vòng tay cũ màu đỏ.
Đồng nghiệp trong khán phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Ai nấy đều mang vẻ mặt hóng hớt.
Lúc này, bình luận trực tiếp của buổi lễ trao giải cũng bùng nổ:
“A a a a a a!!!”
“Thái tử gia đến cổ vũ cho thái tử phi sao!”
“Tôi đã nghĩ ra tên con của họ rồi, sẽ gọi là ‘Phó Ái Nhậm’.”
“Lầu trên quê mùa quá, y chang Thái tử gia với cái ID ‘Tôi yêu Huyên’.”
“Tôi là cục dân chính đây, tôi đến rồi, mau đăng kí kết hôn đi.”
“Yêu quá điiii!”
……
“Người nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất là… Nhậm Huyên.”
Giọng nói lạnh lùng của Phó Tinh Trầm vang lên.
Tiếng vỗ tay vang khắp hội trường.
Khi tôi nhận chiếc cúp nặng trĩu từ tay anh, anh khẽ nắm lấy ngón tay út của tôi.
Chiếc vòng tay trên cổ tay anh cọ vào lòng bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy nhột nhột.
Khi ôm nhau chúc mừng, anh bất ngờ cúi xuống thì thầm bên tai tôi: “Anh yêu em.”
Người dẫn chương trình cũng phấn khích, “Hôn đi! Hôn đi!”
Phó Tinh Trầm vẫy tay, “Cô ấy ngại.”
“Về nhà hôn.”
Bỗng có người từ dưới khán đài thốt lên.
Cả hội trường ngập trong tiếng cười.
15
Không ngờ mình sẽ giành được giải thưởng, tôi không chuẩn bị sẵn lời cảm ơn, sau một lúc bình tĩnh lại, tôi mới mở lời:
“Xin cảm ơn khán giả đã công nhận tôi, cảm ơn đạo diễn, quản lý và các đồng nghiệp đã giúp đỡ tôi, nhờ có sự ủng hộ của mọi người mà tôi mới có thể đứng trước ống kính để thể hiện vai diễn này. Cảm ơn mọi người.”
Tôi nhìn xuống dưới khán đài, thấy Phó Tinh Trầm đang chờ đợi nhìn tôi, tôi nói bằng khẩu hình miệng: “Về nhà nói sau.”
Không ngờ khoảnh khắc ấy bị quay lại, bình luận trực tiếp lại bùng nổi một lần nữa:
“Đang nói gì vậy? Có gì mà một thành viên VIP tôn quý như tôi không được nghe chứ?”
“Tôi không đến để phá hoại gia đình này, tôi đến để gia nhập gia đình này.”
“Tối nay tôi sẽ nằm dưới gầm giường, tôi nhất định phải nghe lén mới được.”
“Cẩu tử đâu rồi? Tối nay tôi phải biết Nhậm Huyên đã nói gì với Thái tử gia!”
“Tạm ngừng ăn dưa, tôi đi nghe lén đây.”
“Thái tử gia: Vợ tôi cảm ơn mọi người nhưng lại không cảm ơn tôi QAQ.”
……
Về đến nhà, tôi còn chưa kịp thay lễ phục thì chị Dư đã đẩy tôi vào phòng.
Trên sàn nhà đặt một bó hoa cúc nhỏ.
Trên màn hình lần lượt chiếu những bức ảnh của tôi.
Ảnh chụp ngày tôi bước ra khỏi phòng thi đại học.
Ảnh chụp tôi dọn dẹp đồ đạc sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Ảnh chụp ngày khai giảng đại học, ba mẹ đưa tôi đi nhập học.
Ảnh chụp tôi thử vai, cầm kịch bản học thoại.
Ảnh chụp tôi nhận vai diễn đầu tiên, đang diễn thử trên phim trường.
……
Phó Tinh Trầm bước ra từ sau lưng tôi.
“Hôm đó em nói chúng ta xa nhau sáu năm, nhưng thực ra không phải.”
“Những thời khắc quan trọng trong cuộc đời em, anh đều có mặt.”
“Anh đã nhìn em trưởng thành, từng bước tiến đến ước mơ của mình, trở thành con người mà em muốn trở thành, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu của em.”
“Thời gian đã thay đổi anh và em, nhưng trái tim này thì không thay đổi.”
Tôi thấy Phó Tinh Trầm quỳ một chân xuống, cảm giác có chút mơ hồ.
Dường như lại quay trở về mùa hè đó, chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây, cầm cây đàn guitar, hát cho tôi nghe bài “Bạn cùng bàn của tôi”.
Phó Tinh Trầm hỏi: “Em có đồng ý lấy anh không?”
Chị Dư và trợ lý nhỏ bên cạnh hóa thân thành những chú gà la hét ầm ĩ, phấn khích hô lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Thấy tôi không phản ứng, Phó Tinh Trầm trở nên lo lắng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Có phải anh vội quá không?”
“Không.”
Tôi lấy từ trong túi áo lễ phục ra một chiếc hộp nhung, mở ra.
Một chiếc nhẫn nam giản dị nằm yên trong hộp.
“Em chỉ đang nghĩ, liệu có cần quỳ gối xuống không?”
“Không cần.”
Phó Tinh Trầm đứng dậy ôm lấy tôi.
[Phiên ngoại]
Sau khi bộ phim của đạo diễn Kỳ ra mắt, tôi đã mua vé rồi đi đến rạp chiếu phim cùng Phó Tinh Trầm.
Tôi đeo khẩu trang, kính râm, che kín mít nên không bị nhận ra.
Nhưng chiếc vòng tay đỏ của Phó Tinh Trầm lại phản bội chúng tôi.
Tối hôm đó, một cư dân mạng bình luận trên Weibo của tôi:
“Thái tử gia có cún con khác ở ngoài rồi sao? Lại còn đổi vòng tay mới!”
Tôi chưa kịp trả lời, Phó Tinh Trầm đã trả lời trước:
“Không, là vợ tôi mới đan cho tôi đó.”
___
Tôi thật sự không thể nhìn nổi tên tài khoản Weibo của Phó Tinh Trầm nữa, tôi lập tức nạp tiền thành viên cho anh và bảo anh đổi tên.
Cứ suốt ngày dùng ba chữ “Tôi Yêu Huyên” để chia sẻ thông báo chính thức của tập đoàn Phó Thị, dù tôi có mạnh mẽ đến đâu thì cũng biết ngại chứ.
Anh vừa về, tôi đã dụ dỗ anh đổi tên.
Anh từ chối: “Một câu mà mang hai ý nghĩa, rất tốt mà, vừa có tên em, lại vừa bày tỏ được tâm trạng của anh.”
Tôi: “Tâm trạng gì?”
Anh cúi xuống hôn lên khóe môi tôi: “Anh yêu em.”
___
Chiếc vòng tay đỏ của Phó Tinh Trầm là quà sinh nhật tôi tặng anh năm lớp mười một.
Tôi đã suy nghĩ quà sinh nhật cho anh suốt hai tuần liền.
Anh chẳng thiếu thứ gì, những đôi giày bóng rổ, đồng hồ mà người khác hay tặng, tôi đều không thể mua nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi nghĩ đến việc làm đồ handmade.
Thế là tôi mua nguyên liệu rồi tự tết một chiếc vòng tay.
Anh rất vui, đi đâu cũng đeo nó.
Sợ người khác không chú ý, còn cố tình khoe khắp nơi.
Bạn cùng phòng gọi anh đi chơi bóng rổ.
Anh: “Sao cậu biết tôi có vòng tay?”
Bạn cùng phòng của anh: ?
(Hết)