8
Anh ta tự nhiên ngồi xuống mép giường.
Đôi mắt chăm chú nhìn tôi, không chớp lấy một lần, rồi bất ngờ cúi xuống hôn tới.
Tôi không đẩy ra được, liền dùng chân đá vào hông anh ta, nhân cơ hội né sang một bên.
Lục Yến hít mạnh một hơi, khẽ cười.
“Giang Đường, rốt cuộc là cậu ta hôn giỏi hơn, hay anh giỏi hơn?”
“Sao em có thể để cậu ta hôn chứ?”
“Vừa đưa em về, cậu ta có lên lầu không?”
Tôi không đáp.
Anh ta chờ lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Sao không nói gì?”
Nhớ đến dáng vẻ hống hách của Lê Nguyệt lúc trước, tôi bỗng cảm thấy buồn cười.
“Vậy là anh để cô ấy ngủ xong rồi mới đến tìm tôi?”
Lục Yến dịu dàng nói, giọng điệu đầy cưng chiều.
“Cô ấy uống hơi nhiều, rất ngoan.”
“Anh dỗ cho cô ấy ngủ rồi mới ra ngoài.”
“Nhưng em ấy, lúc nào cũng khiến người ta không yên tâm.”
Tôi nhìn người đã cùng sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm qua, bỗng thấy xa lạ đến mức đáng sợ.
Không cần biết anh ta làm thế nào để có thể chứa hai người trong lòng cùng một lúc.
Tôi chỉ biết rằng, đã đến lúc cắt đứt hoàn toàn.
Vì vậy, ngay khi anh ta định nói tiếp, tôi lên tiếng ngắt lời.
“Anh không cần lo lắng cho tôi nữa.”
“Chăm sóc tốt cho Lê Nguyệt là được rồi.”
Bàn tay anh ta đang định nắm lấy tôi bỗng khựng lại, giọng điệu cũng lạnh đi mấy phần.
“Anh đã chủ động tìm em rồi, em còn muốn giở tính khí gì nữa?”
“Đừng để sau này hối hận khi van xin anh quay lại.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Được, tôi không hối hận.”
“Anh đi đi.”
Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt.
Rồi tiếng bước chân xa dần, cuối cùng dừng lại khi cánh cửa khép lại.
Mở mắt ra, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
Lần này, có lẽ thật sự kết thúc rồi.
9
Khi thích một người, mọi cuộc gặp gỡ đều có chủ đích.
Khi muốn buông bỏ một người, cố tình tránh mặt lại không hề khó khăn.
Nhưng ngược lại, Cố Trạch lại thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Rủ tôi đi ăn, cùng tôi đi nhảy bungee.
Khi trời đẹp, anh ấy lại đưa tôi đi leo núi, lên đến đỉnh còn chụp ảnh kỷ niệm.
Dần dần, tôi cũng quen với sự có mặt của anh ấy.
Tôi không phải không nhận ra ý tứ của anh.
Nhưng điều đó khiến tôi bất an.
Khoảng thời gian mập mờ kéo dài với Lục Yến đã khiến tôi bắt đầu sợ hãi chuyện yêu đương.
Nhưng Cố Trạch rất kiên nhẫn.
Anh ấy khiến tôi cảm thấy vui vẻ, cũng cho tôi cảm giác tự do.
Tôi thử từng chút một mở lòng với anh ấy.
Nói cho anh nghe về quá khứ méo mó của tôi và Lục Yến.
Chỉ vì bố anh ta cưới mẹ tôi về, anh ta không vui nhưng chẳng biết trút giận vào đâu.
Nên đã đặt ánh mắt lên tôi.
Lâu dần, đến chính anh ta cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Còn tôi, lại dễ dàng chìm đắm trong sự dịu dàng giả tạo ấy.
Khác với sự khinh thường mà tôi tưởng tượng, ánh mắt Cố Trạch chỉ toàn xót xa.
Anh ấy đưa tay về phía tôi.
“Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi do dự, khẽ hỏi ngược lại.
“Em có thể tin anh không?”
Anh mỉm cười dịu dàng.
“Không, em phải hỏi, anh có xứng đáng để em tin tưởng không.”
Nói rồi, anh nắm lấy tay tôi.
“Tin anh đi, anh xứng đáng.”
10
Ở bên Cố Trạch thoải mái đến mức tôi dần quên đi sự tồn tại của Lục Yến.
Nhưng vì họ là bạn, những buổi tụ họp vẫn không thể tránh khỏi.
Cố Trạch sợ tôi chạm mặt Lục Yến sẽ thấy khó chịu.
Thế nên mỗi lần Lục Yến tổ chức, anh đều không rủ tôi theo.
Hầu hết mọi người có bạn gái đều dẫn theo, chỉ riêng Cố Trạch là đi một mình.
Giữa bữa ăn, anh nhắn tin cho tôi, giọng điệu đầy làm nũng.
【Bé con, bọn họ ai cũng dẫn người yêu theo.】
【Chỉ có mình anh là có người yêu mà không đưa đi.】
【Nhưng không sao, em là của riêng anh, anh phải giấu em thật kỹ.】
Lúc tôi đọc được tin nhắn đã là một lúc lâu sau.
Chỉ thấy buồn cười, sao anh có thể tự dỗ mình như vậy chứ?
Nghĩ một lúc, tôi liền đứng dậy, thay đồ ra ngoài.
Yêu là chuyện của hai người.
Anh đối tốt với tôi, tôi cũng nên dành cho anh sự quan tâm tương tự.
Tôi đến địa điểm anh đã nhắn từ trước, đứng dưới một gốc cây ngoài cửa.
Ước chừng thời gian đã gần kết thúc, tôi nhắn tin cho anh.
【Em đến đón anh.】
Chỉ vài phút sau, anh đã lao ra từ cửa chính.
Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt liền tràn ngập sự ngạc nhiên và vui vẻ.
Theo bản năng, anh cởi áo khoác, choàng lên người tôi, rồi mới mở miệng.
“Giang Đường, sao em lại đến?”
Tôi thuận thế khoác tay anh.