Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi Chở Về

Chương 2



5

Nhưng không lâu sau, tôi biết được lý do.

Hôm ăn tối với bạn của anh ấy, tôi vào nhà vệ sinh giữa chừng.

Khi quay lại, vừa đẩy cửa vào một nửa, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ấy với bạn mình.

“Giang Tri, cậu không thấy Cố Nam Y giống Bùi Nghi Thư đến lạ thường sao?

Thú thật đi, cậu vẫn chưa quên được Bùi Nghi Thư đúng không?

Cậu thật sự muốn sống cả đời với Cố Nam Y à?”

Tạ Giang Tri cầm ly rượu trong tay, im lặng hồi lâu mà không nói gì.

Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, chỉ cảm thấy bầu không khí lúc đó rất nặng nề.

Tôi buộc mình phải bước vào.

Trên đường về, tôi ngồi ở ghế sau cùng anh ấy.

Tay anh ấy khẽ lướt qua tay tôi, rồi nắm lấy thật tự nhiên.

“Nam Y, những lời vừa rồi em đừng để tâm. Anh không có hứng thú tìm người thay thế ai cả.”

Như để chứng minh lời nói đó, từ hôm đó trở đi, anh ấy cố gắng trở thành một người chồng mẫu mực.

Đến mức tôi gần như quên mất rằng chúng tôi kết hôn theo hợp đồng.

Tôi âm thầm theo dõi Bùi Nghi Thư trên mạng xã hội.

Cô ấy là một người nổi tiếng nho nhỏ, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ không để ý đến tôi, nhưng ngay lập tức cô ấy đã theo dõi lại tôi.

Cứ như thể ngay từ đầu cô ấy đã biết tôi là ai.

Nếu tôi hủy theo dõi cô ấy lúc này thì chẳng khác nào tự thừa nhận mọi chuyện.

Cô ấy thường xuyên đăng ảnh mới.

Nhìn gương mặt cô ấy, tôi không khỏi chua xót sờ lên mặt mình.

“Có giống không nhỉ? Tôi thấy chẳng giống chút nào.”

Lễ cưới của tôi và Tạ Giang Tri được tổ chức một năm sau khi đăng ký kết hôn.

Khi đó, bệnh tình của mẹ tôi trở nặng, và ước nguyện duy nhất của bà là nhìn thấy tôi lập gia đình.

Tạ Giang Tri bao trọn khách sạn lớn nhất ở Dung Thành, tổ chức một lễ cưới linh đình.

Tôi trở thành người vợ được cả thành phố biết đến.

Để đáp lại, tôi tự tay đeo cho anh ấy chiếc nhẫn cưới do chính tôi thiết kế.

Chiếc nhẫn đó có một chi tiết nổi dạng chạm khắc, và từ khi đeo vào, anh ấy chưa từng tháo ra, trừ những lúc lo lắng làm tổn thương tôi trong chuyện vợ chồng.

Một số cư dân mạng tinh mắt nhận ra và để lại câu hỏi giữa những lời chúc tụng:

“Chiếc nhẫn này hình như là thiết kế riêng, đúng không? Tháng trước, Tạ Giang Tri – tổng giám đốc Tập đoàn Tạ Thị – đến trường tôi giảng bài, tôi đã tò mò hỏi anh ấy.”

“Anh ấy trả lời rằng: ‘Chiếc nhẫn này là nhẫn cưới do vợ tôi tự tay thiết kế, độc nhất vô nhị.’”

“Vậy Bùi Nghi Thư là biết rõ mà vẫn chen vào sao?”

“Không thể nào! Giờ kẻ thứ ba lại ngang nhiên trơ trẽn đến mức này à?”

“Tôi vừa tìm thử. Đúng là bàn tay của tổng giám đốc Tạ Giang Tri thật!”

“Trời ơi, cả mạng xã hội mau tìm tài khoản của Tạ phu nhân, gửi ngay bức ảnh này cho cô ấy đi!”

“Không ngờ Tạ Giang Tri, người nhìn có vẻ nho nhã, dịu dàng, lại có thể ngoại tình!”

“Tra nam, tra nữ, khóa chặt lại luôn đi!”

“Từ giờ sẽ không bao giờ mua bất kỳ sản phẩm nào của nhà họ Tạ nữa!”

6

Khi Tạ Giang Tri trở về, đã rất muộn.

Anh uống rượu, chưa kịp rửa mặt đã ngồi xuống mép giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.

“Xin lỗi em, Nam Y, hôm nay anh tiếp khách về muộn quá.”

Tôi ngồi dậy, cố tìm kiếm một chút sơ hở trên khuôn mặt anh, nhưng anh luôn che giấu rất giỏi.

“Tạ Giang Tri, sao dạo này anh không dẫn em đi tiếp khách nữa?”

Từ lúc tôi chính thức vào làm, hầu như tất cả các buổi tiệc tùng anh đều đưa tôi đi cùng.

Nhưng từ khi Bùi Nghi Thư tuyên bố trở về nước, số lần tiếp khách của anh không chỉ tăng lên mà người đi cùng cũng thay đổi.

Tạ Giang Tri rõ ràng sững lại một chút, sau đó cười, đưa tay xoa đầu tôi:

“Không phải anh thấy dạo này nhiều buổi tiệc quá, sợ em mệt sao.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh:

“Còn chín ngày nữa là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta. Đơn ly hôn anh đã ký rồi, em không cần gì cả, chỉ muốn căn nhà mà anh từng hứa sẽ thuộc về em.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner