Mẹ tôi đã tài trợ cho một học sinh nghèo, vậy mà cô ta lại giả mạo thân phận của tôi trong trường học.
Giữa dòng người tấp nập trước cổng trường, cô ta nhanh chóng chen lên trước tôi, chui vào xe một cách thành thạo. Không chỉ vậy, cô ấy còn cố ý lên giọng để mọi người xung quanh đều nghe thấy:
“Chiêu Chiêu, tớ biết quan hệ của chúng ta rất tốt, nếu so đo chuyện này thì sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai ta đó.”
“Nhưng mà chúng ta không tiện đường. Cậu không thể cứ mãi bám lấy tớ, cũng đừng có dựa vào quan hệ tốt mà bắt tài xế nhà tớ đưa cậu về nhà chứ?”
Lời vừa dứt, ánh mắt khinh thường của những người xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ đỏ bừng mặt, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng đáng tiếc, tôi vừa mới sống lại.
Thế nên ngay trước mặt mọi người, tôi không chút do dự túm cô ta từ trong xe kéo ra ngoài, sau đó thẳng thừng ngồi vào trong, lạnh lùng nhổ một bãi nước bọt lên mặt cô ta:
“Cho cô sống những ngày sung sướng, cô thật sự quên mất mình là gì rồi à?”
“Xe của nhà cô? Cô thử gọi tài xế một tiếng xem, ông ta có dám trả lời không?”
1.
Tiếng ồn ào xung quanh vì lời nói sắc lạnh của tôi mà đột ngột im bặt.
Tôi lạnh lùng nhìn Quán Hiểu Duyệt – người vừa bị tôi kéo ra ngoài, bộ đồng phục lộn xộn, tóc tai rối bù. Cô ta không nói thêm được lời nào.
“Rầm!”
Tôi đóng sập cửa xe, ra lệnh cho tài xế lái đi.
Ngoài cửa xe, Quán Hiểu Duyệt hoàn hồn, bắt đầu đập cửa rầm rầm, bày ra dáng vẻ vênh váo, ra lệnh cho tôi mở cửa.
“Tiểu thư, như vậy có hơi quá đáng không?”
Tài xế quay đầu nhìn tôi, giọng đầy do dự.
“Quá đáng?”
Tôi khẽ bật cười, nếu cô ta muốn tôi mở cửa, tôi sẽ giúp cô ta toại nguyện.
Nhân lúc cô ta không chú ý, tôi nhanh chóng mở chốt khóa cửa.
Ngay khoảnh khắc cửa xe bật mở, tôi ngả người ra sau, nhấc chân đạp mạnh một cái.
“Rầm!”
Quán Hiểu Duyệt không kịp phản xạ, đầu đập mạnh vào cửa xe, sau đó cả người bị văng ra ngoài.
“A!”
Cô ta ngã sõng soài xuống đất, hét lên một tiếng thảm thiết.
Tôi nhàn nhã dựa vào cửa xe, chậm rãi quan sát bộ dạng thê thảm của cô ta, cánh tay và chân bị xước chảy máu, trán sưng to một nốt.
“Lâm Kiều Kiều!”
Quán Hiểu Duyệt lấy lại tinh thần, tức giận hét lớn với đôi mắt đỏ hoe.
Đến nước này rồi mà vẫn không quên lật ngược trắng đen:
“Tớ đâu phải sẽ không cho cậu đi nhờ xe nữa, nhưng dù chúng ta có thân thiết thế nào, cậu cũng không thể ngày nào cũng bám lấy xe nhà tớ để về được!”
“Đây là xe nhà tớ, cậu làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao?”
“Tôi quá đáng?”
Tôi nhướng mày cười nhạt, chỉ tay vào mặt mình rồi cười khẩy:
“Cô bảo tôi mở cửa, tôi mở rồi đó thôi?”
“Chẳng qua là do cô không né kịp nên mới tự đập đầu vào cửa xe. Tôi còn chưa trách cô cố tình ăn vạ đây.”
“Vả lại, bây giờ nói suông là được à? Cô bảo đây là xe nhà cô, vậy chứng cứ đâu?”
“Cô mở to mắt ra mà nhìn, có nhận ra thương hiệu chiếc xe này không? Chỉ là mặc mấy bộ đồ tử tế, đắp lên người một lớp da đẹp, cô thật sự tưởng mình là tiểu thư nhà giàu à?”
Nói xong, tôi chẳng buồn phí lời nữa, dứt khoát đóng cửa xe rồi bảo tài xế lái đi.
Từ kính chiếu hậu, tôi thấy tài xế liếc nhìn ra ngoài, trong mắt tràn đầy thương cảm với Quán Hiểu Duyệt.
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm.
“Chú Lý, đừng quên ai là người trả lương cho chú.”
“Những chuyện xảy ra gần đây, chờ ba tôi về nước, tôi sẽ nói lại toàn bộ với ông ấy.”
“Chú thử nghĩ mà xem, vì con trai chú, tốt nhất nên thu lại lòng thương cảm của mình, đừng làm phí nó cho những kẻ không đáng.”
Lời vừa dứt, biểu cảm thương xót trên mặt chú Lý lập tức biến mất.
Ông ta vốn là tài xế riêng của ba tôi. Vì mấy năm nay ba tôi ở nước ngoài xử lý công ty chi nhánh nên ông ta được giao nhiệm vụ đưa đón tôi.
Còn con trai ông ta là trợ lý của ba tôi, vợ ông ta cũng là quản gia trong nhà cũ, chuyên chăm sóc cho bà nội tôi.
Cả gia đình ông ta đều làm việc cho nhà tôi.
Tôi biết vì sao chú Lý lại có cảm tình với Quán Hiểu Duyệt.
Bởi vì từ khi được mẹ tôi đưa về nhà nửa năm trước, để có chỗ đứng trong nhà, cô ta đã ra sức lấy lòng tất cả mọi người.
Lúc thì giúp người giúp việc nhặt rau, nấu ăn, lúc lại nịnh bợ chú Lý bằng cách rửa xe, trò chuyện.
Lâu dần, người giúp việc và tài xế trong nhà đều có cảm tình với cô ta, thậm chí còn ngấm ngầm giúp đỡ vì thấy thương hại.
Những lời tôi vừa nói chính là để nhắc nhở chú ta rằng đừng quên ai mới thực sự là chủ nhân của mình.
Ba tôi đã giao ông ta cho tôi, vậy thì ông ta chỉ cần trung thành với tôi, không nên bận tâm đến những kẻ lòng dạ bất chính, giả tạo.