5
Lưu Mộng khẽ bước ra, sắc mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt có phần sắc sảo:
“Tống Hảo, những gì cô vừa nói hơi quá đáng rồi.”
Tôi nâng mày lên.
Không ngờ cô ta lại chuyển hướng, tiếp tục nói:
“Nhưng mà, tôi cũng thấy việc mặc toàn đồ hiệu để khoe khoang trên chương trình có chút quá đà, dù sao cũng chỉ là một người làm thêm, cũng phải nghĩ cho tiền thù lao của Lục Chiêu nữa chứ.”
Tôi thầm thở dài.
Quả nhiên, không nên mong đợi điều gì tốt đẹp từ những kẻ như vậy.
Hai người họ phối hợp thật tốt, một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện.
Chỉ trong vài câu đã gán cho tôi cái mũ ‘hút máu em trai’, ‘ham mê vật chất’.
Bình luận cũng bắt đầu tranh cãi.
[Lời của Tống Hảo có chút quá đáng rồi. Một người bình thường lên chương trình, muốn ăn mặc đẹp một chút chẳng phải là điều bình thường sao? May mà có Lưu Mộng ở đây, nói đỡ cho chị kia.]
[Có gì quá đáng đâu? Cậu không nghe họ nói sao, Lục Điều Điều chỉ là một người làm thêm, tiền mua quần áo đều từ Lục Chiêu! Một chị gái hút máu em trai, tôi còn thấy Tống Hảo nói hơi nhẹ đấy.]
[Là một người hâm mộ, tôi cảm thấy phát ngôn của Lưu Mộng thực sự rất thông minh.]
[Chỉ có tôi cảm thấy đây là chuyện giữa hai chị em bọ họ, người ngoài nói có vẻ không thích hợp lắm sao? Cảm giác như đang cố tình làm khó họ ấy.]
[Cậu không phải là người duy nhất đâu.]
Lục Chiêu cười lạnh:
“Tất cả quần áo trên người chị tôi đều là do chị ấy tự kiếm tiền mua. Nếu mà kể kể ra thì, đôi giày tôi đang đi cũng là do chị ấy mua cho tôi. Các cô có muốn nói chị ấy là ‘hút máu em trai’ nữa không?”
Sắc mặt của Lưu Mộng và Tống Hảo đều trở nên xấu xí.
Tôi cười hì hì xoa đầu Lục Chiêu:
“Quả nhiên em trai đã lớn, biết bảo vệ chị rồi.”
Em ấy đỏ tai, quay đầu lại, biện minh cho mình:
“Tôi chỉ thấy họ quá ồn ào, rất phiền.”
[Trời ơi, đây có phải là Lục Chiêu luôn cãi nhau với mọi người không? Sự tương phản này thật dễ thương! ]
[Ôi ôi, tôi cũng muốn có một người em trai như vậy!]
Không khí hơi căng thẳng, Tần Hành là người đầu tiên phá vỡ im lặng, bắt đầu tự giới thiệu.
Cậu ấy bình tĩnh, cười nói:
“Tôi là Tần Hành, lần này đến đây với tư cách khách mời đặc biệt.”
Tôi khẽ cúi đầu, bỗng nhớ lại trước đây ở nước ngoài vì một dự án mà họp suốt cả ngày.
Cậu ấy cầm một bó hoa, đứng chờ từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn.
Khi tôi đến, cậu ấy chớp chớp đôi mắt ngập nước, giả vờ tội nghiệp:
“Chị ơi, em thật sự rất nhớ chị. Em đã chờ chị cả ngày rồi, nếu tối nay chị không ăn tối với em, em thật sự sẽ khóc đấy.”
Giờ nhìn vẻ nghiêm túc của cậu ấy, tôi bỗng thấy buồn cười.
Sau khi tất cả đã giới thiệu xong, đạo diễn lại nói:
“Bây giờ mọi người đã quen biết nhau rồi, tôi còn một việc muốn thông báo, hãy dành cho chúng ta một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón khách mời đặc biệt của tập này, Lưu Thừa Trạch”
Nghe thấy cái tên này, tôi lập tức cảm thấy rùng mình.
Đó là nam chính.
Khi Lưu Thừa Trạch xuất hiện, cậu ta đi thẳng đến bên Lưu Mộng, cọ cọ vai cô ta:
“Em muốn cùng đội với chị.”
Lưu Mộng có chút bất đắc dĩ giơ tay lên:
“Giờ thì hay rồi, tôi phải dẫn theo hai cậu em trai.”
Nhìn hai gương mặt giống nhau bên cạnh Lưu Mộng, tôi cuối cùng cũng nhớ ra điều quan trọng mà mình đã quên.
Đây thật sự là một cuốn tiểu thuyết “Giả chị em”.
Hơn nữa, đứa trẻ đó cũng không phải là em trai gì cả, mà là con của cả hai người họ.
6
Tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Trong khi đó, fan của Lưu Mộng lại đang hăng say bình luận trên màn hình.
[Ôi ôi ôi, em trai tổng tài lại xuất hiện trong chương trình thực tế này! Liệu có phải là tôi đang mơ không?!]
[Đùa một chút thì, hai người họ không thể vì tôi mà ở bên nhau sao? Dù sao cũng chỉ là chị em trên danh nghĩa, không có huyết thống, thể loại cứu rỗi tình cảm giả mạo thật sự rất hấp dẫn!]
Có một số người qua đường cảm thấy không thoải mái, nhưng đều bị fan của Lưu Mộng chửi cho chạy mất.
Khi tôi đang cảm thấy bối rối, bỗng nhiên có hai chiếc áo khoác xuất hiện trước mặt.
Một chiếc là của Tần Hành, chiếc còn lại là của Lục Chiêu.
Tôi ngẩn người.
Cộng đồng mạng cũng chú ý đến hành động nhỏ của chúng tôi.
[Tôi không nhìn nhầm chứ? Tần Hành lại đưa áo khoác của mình cho chị gái của Lục Chiêu?!]
[Chuyện gì đang xảy ra vậy?!]
Tôi cũng khá muốn hỏi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lục Chiêu ném áo lên đùi tôi:
“Chị không thấy lạnh sao?”
Tôi nhớ lại cái cảm giác lạnh lẽo lúc nãy, bật cười, chớp mắt hai cái và nói:
“Cảm ơn nhé”
Em ấy hừ một tiếng, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, lộ ra vẻ hài lòng.
Tần Hành vẫn giữ tay ở giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, biểu cảm như một chú cún con thất vọng.
Tôi thầm thở dài, khi từ chối áo khoác của cậu ấy, vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu.
‘Chú cún con’ lập tức sáng mắt lên, hài lòng thu lại áo.
Ngày đầu tiên không có gì đặc biệt, đạo diễn nhanh chóng tuyên bố giải tán, bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho buổi phát sóng chính thức ngày mai.
Tôi nắm lấy tay Tần Hành đi đến một góc vắng vẻ:
“Sao cậu lại ở đây? Hơn nữa, sao cậu không nói trước rằng mình là ảnh đế?”
Tần Hành làm bộ mặt đáng thương:
“Các em trai trong chương trình này đều trẻ trung và tràn đầy sức sống, em sợ chị sẽ bị những người khác thu hút. Hơn nữa, danh hiệu ảnh đế cũng chỉ là một cái mác, không liên quan gì đến việc em thích chị.”
Tôi bật cười:
“Cậu lại tự ti về bản thân đến vậy sao?”
Cậu gật đầu một cách nghiêm túc, vẻ mặt tội nghiệp:
“Đương nhiên rồi, dù sao em đã theo đuổi chị lâu như vậy, mà chị vẫn chưa cho em một danh phận.”
Tôi giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Cậu muốn có danh phận sao? Điều đó cũng không phải không thể, nhưng chờ xem cậu thể hiện ra sao trong chương trình này đã!”
Ánh mắt Tần Hành lập tức sáng lên.
Sau khi trò chuyện với Tần Hành xong, tôi lại đi tìm Lục Chiêu.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc:
“Sao chị lại đột nhiên đồng ý tham gia chương trình thực tế?”
Tôi nhướng mày:
“Em là em trai chị, chị là chị gái em, nếu chị không đi cùng em, ai sẽ đi?”
Em ấy không nói gì.
Tôi thầm thở dài.
Tính cách ngại ngùng của em ấy không phải mới hình thành và tôi cũng không mong em ngay lập tức mở lòng với mình. Chỉ cần nhẹ nhàng dặn dò vài câu rồi rời đi là đủ.
7
Sáng hôm sau, đạo diễn công bố nhiệm vụ đầu tiên.
Ông ấy lấy ra một cái hộp rút thẻ:
“Nhiệm vụ đầu tiên của mọi người đều ở trong cái hộp này, hãy rút thẻ nhiệm vụ cho chương trình nhé. Chúc mọi người may mắn.”
Hai phút sau, tôi chăm chú nhìn vào tấm thẻ yêu cầu nấu một bữa ăn cho người thân và rơi vào suy tư.
Tôi đâu có biết nấu ăn!
Lục Chiêu cũng tỏ ra không vui, tôi tiến lại gần kiểm tra và nhận ra rằng yêu cầu của em ấy là hát một bài dành tặng tôi.
Mắt tôi tối sầm lại, đột nhiên nhớ đến một tin hot mà mình đã thấy từ lâu.
#Lục Chiêu dính scandal đạo nhạc.
Tôi điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười với Lục Chiêu nói:
“Lục Chiêu, lâu rồi chị chưa nghe em hát, em đã chọn bài nào để hát cho chị nghe chưa?”
Em ấy mím môi, hỏi một cách cứng nhắc:
“Chị muốn nghe bài gì?”
“Chỉ cần là bài của em, bài nào cũng được.”
Em ấy ngạc nhiên nhìn tôi một cái, rồi lại quay đi:
“Hôm nay chị có vẻ không bình thường, trước đây không như vậy.”
Tôi cười thầm:
“Đừng ép chị phải cho em hai cái đấm trước ống kính nhé.”
Em ấy dường như thở phào nhẹ nhõm. Tần Hành lại gần:
“Chị Lục, nhân tiện chúng ta có quen biết, có thể cho tôi xin một bữa ăn không?”
Khóe miệng tôi bắt đầu co giật:
“Được thôi, chỉ cần cậu có thể ăn được.”
Tôi cầm hai gói mì ăn liền bước vào bếp.
Từ khi lên mười hai tuổi, tôi bỗng nhiên nảy ra ý định làm cơm chiên trứng, nhưng lại bất ngờ khiến bếp nhà nổ tung.
Kết quả là ba mẹ và Lục Chiêu đã đưa tôi vào danh sách đen, ra lệnh không cho tôi bén mảng đến khu bếp nữa.
Mặc dù lâu rồi tôi không vào bếp, nhưng chỉ nấu mì ăn liền thôi mà, chắc không khó lắm.
Mười phút sau, tôi xuất hiện với một món ăn kỳ quặc, nhìn chẳng khác nào sản phẩm của một bộ truyện tranh hài hước, buộc lòng phải che đi và chỉ biết giữ im lặng.
Lục Chiêu thì dường như đã đoán trước, biểu cảm không có gì thay đổi nhiều.
Tần Hành có vẻ ngây người trong giây lát. Tôi hơi xấu hổ cắn môi, giải thích:
“Về khoản nấu nướng, tôi thật sự không giỏi.”
Tống Hảo đi qua, mở miệng châm chọc:
“Không thể nào, Lục Chiêu dù sao cũng là một ngôi sao, sao lại ăn cái này?”
Lưu Mộng cũng nhíu mày nói:
“Quả thật có phần đơn giản, phụ nữ vẫn nên học nấu nướng thì hơn.”
Lục Chiêu hừ một tiếng:
“Không cần thiết. Nếu bạn trai tương lai của chị tôi không biết nấu ăn, thì anh ta cũng không cần bước chân vào nhà tôi.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng ánh mắt của em ấy dường như vô tình liếc về phía Tần Hành.
Tôi nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ Lục Chiêu đã nhận ra điều gì?
Tần Hành nở một nụ cười:
“Vậy thì có vẻ như tôi đã đáp ứng một trong những tiêu chí chọn chồng của Lục tiểu thư rồi. Tôi nấu ăn khá ngon đấy.”
Tôi: (OДO)?!
Người khác: “?”
Người xem: “???”
8
[Tần Hành có phải là uống nhiều quá không? Anh ấy có biết mình đang nói gì không?]
[Khôngggg, ý trong lời nói của Tần Hành có phải là như tôi đang nghĩ không? Nhà của Lục Chiêu chẳng phải chỉ là một gia đình bình thường thôi sao? Không lẽ Tần Hành thật sự bị mờ mắt vì tình?]
[Bỗng dưng tôi có một suy nghĩ táo bạo, chẳng lẽ Tần Hành tham gia chương trình thực tế này là vì Lục Điều Điều sao?!]
Tôi lo sợ hai người họ sẽ nói ra điều gì không nên nói, vội vàng tranh thủ lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp để chuyển đề tài.
Tôi gắp ra từ đĩa món “mosaic” kia một thứ miễn cưỡng nhìn qua còn có thể nhận ra là trứng, rồi đặt vào bát của Lục Chiêu.
“Đã làm rồi, hay là em thử một miếng xem? Chị cảm giác quả trứng này vẫn có thể ăn được.”
Dưới ánh mắt ép buộc của tôi, em ấy cầm đũa lên và nếm thử một chút.
Sau khi ăn xong, Lục Chiêu đưa ra nhận xét:
“Quả trứng này, đúng là khá giống… trứng.”
[Ha ha ha, Lục Chiêu cũng không bỏ qua chị mình.]
[Cười ch/ết, Lục Chiêu quả thật độc mồm độc miệng, bất kể khi nào cũng đều rất chua chát.]
Tôi nheo mắt lại và nói:
“Thích ăn trứng thì cứ ăn đi.”
Lục Chiêu không nói gì, từ từ thưởng thức từng muỗng nhỏ. Nhìn em ấy ăn, tôi bỗng nhớ về những kỷ niệm tươi đẹp trong tuổi thơ. Ánh mắt tôi lơ đãng, tràn ngập hoài niệm, giọng nói tôi ẩn chứa một nụ cười ấm áp:
“Nói đến đây, em còn nhớ hồi nhỏ, chúng ta cũng ăn mì gói, nhưng bố lúc nào cũng nấu riêng, chỉ cho vào bát của em một quả trứng. Em không biết chị đã âm thầm ghen tị với em đến mức nào đâu.”
[Ý gì vậy? Chẳng lẽ nhà Lục Chiêu trọng nam khinh nữ?]
[Nhưng nhìn cách Lục Chiêu và Lục Điều Điều đối xử với nhau, có vẻ như không phải là gia đình trọng nam khinh nữ mà.]
Lục Chiêu đặt đũa xuống, vẻ mặt phức tạp:
“Thật ra là vì chị bị dị ứng với trứng, nên bố mới lo lắng mà nấu riêng cho chị. Ông ấy sợ nước dùng mì có trứng sẽ không tốt cho chị, nên luôn cố gắng để bát của chị lúc nào cũng đầy ắp hơn bát của em. Chị hãy nhớ lại đi, có bao giờ bát của chị lại ít hơn bát của em không?”
Tôi sờ mũi:
“À, hèn gì sau này chị ăn trứng trong salad liền bị tiêu chảy là vì bị dị ứng…”
Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của em ấy, tôi nhanh chóng phản bác:
“Mà trước đây nuôi thỏ, chỉ vì chị không dọn dẹp vệ sinh, bố mẹ cũng chỉ đánh chị, không đánh em!”
Lục Chiêu nhiều lần muốn nói lại thôi, có vẻ khá khó nói ra.
Tôi khiêu khích nhìn em ấy:
“Hết nói nổi rồi chứ gì? Chị nói cho em biết, bố mẹ thiên vị em đó!”
Mặt em ấy đỏ bừng, cuối cùng đã nói:
“Vì dọn dẹp vệ sinh thôi sao? Chị không nhớ hồi đó đã lừa em rằng phân thỏ là viên chocolate để em ăn một cách vui vẻ, rồi khiến bụng em bị tào tháo rượt ư? Chị thực sự đã mang lại cho em không ít rắc rối đấy!”
Tôi: “……”
Bình luận trên màn hình im lặng một chút, rồi sau đó nổ ra hàng loạt “Ha ha ha”.
[Ai đến ôm lấy cậu ấy đi, tôi cảm thấy lúc cậu ấy nói những điều này thì tim đã tan chảy rồi!]
[Hahahahaha, biết là vậy nhưng mà thật sự quá buồn cười! Không biết Lục Chiêu lúc nhỏ sống cuộc đời như thế nào nhỉ!]
[Không thể ngờ Lục Chiêu lại có mặt này, trời ơi, tôi thật sự rất thích sự tương phản này!]
[Đừng nói nữa, cuộc sống của cậu ấy đến giờ đã không hề dễ dàng! Hãy để cậu ấy tiếp tục câu chuyện nào!]
Những người nghe cuộc đối thoại của chúng tôi cũng đều có biểu cảm muốn cười nhưng lại không dám cười.
Tần Hành ngồi bên cạnh, thở dài một câu:
“Không trách được Lục Chiêu thông minh như vậy, hóa ra là nhờ sự giáo dục tận tình của chị ấy.”