8
“Tiểu Yêu, đừng buồn, chúng ta lại… tìm cái khác.”
Thôi Yến cẩn thận quan sát sắc mặt ta.
Hắn đang an ủi ta, nhưng chính hắn lại có vẻ còn khó chịu hơn ta nhiều.
Cô nương vừa nãy chắc hẳn chính là Liên Hoa công chúa, quả nhiên là kim tôn ngọc quý.
Nàng và Bùi Thanh Hành mới thật sự là một đôi trời sinh.
Trong mắt bọn họ, ta chẳng khác nào đóa châu hoa bị ném xuống bùn đất, ngay cả một cái liếc mắt cũng không đáng.
Ta đã sớm hiểu rõ đạo lý này, nên hoàn toàn không buồn bã gì, chỉ thấy tiếc cho châu hoa mà thôi.
Ta ngẩng đầu cười rạng rỡ với Thôi Yến: “Chợ còn nhiều thứ lắm, chúng ta tìm cái khác.”
Sau đó, chúng ta tiếp tục đi dạo hồi lâu, nhưng không còn thấy hình dáng băng hoa nào nữa.
Thôi Yến trông có vẻ thất vọng.
“Đều do ta, nếu lúc nãy nhanh tay hơn một chút thì đã không bị Bùi đại nhân mua mất.
“Nhưng nếu hắn đã mua, sao lại không trân trọng mà vứt bỏ?”
“Thôi Yến, theo ta tới đây.”
Ta không muốn hắn cứ mãi tự trách, liền kéo hắn chạy đến một xe đẩy bán củ cải.
“Lão bản, cho ta một củ cải, có thể cho mượn một con dao không?”
Thôi Yến khó hiểu nhìn ta, ta cầm củ cải trong một tay, tay kia cầm dao nhỏ, bắt đầu khắc.
Khi còn nhỏ, cha ta rất khéo tay, có thể khắc đủ loại hình từ củ cải, nhanh chóng bán hết.
Ta thấy lạ, suốt ngày đòi học theo.
Tiếc rằng chưa được hai năm, cha đã bệnh nặng qua đời.
Chỉ một lát sau, ta đã khắc củ cải thành một đóa băng hoa.
Nó sáng bóng, lung linh, trông rất đẹp mắt.
“Nương ơi, cái này đẹp quá, con muốn!”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”
Không biết từ lúc nào, rất nhiều hài tử đã vây quanh xe đẩy, tranh nhau đòi hoa củ cải.
Hứng thú của ta cũng nổi lên, đem những gì cha từng dạy, lần lượt khắc ra.
Tiểu hổ, thỏ con, bông hoa, búp bê nhỏ…
Bọn trẻ vây quanh ta, hoan hô nhảy nhót, thích không rời tay.
“Thanh Hành ca ca, huynh nhìn lâu như vậy, nếu thích, thì mua một cái đi.”
Ta đang tập trung khắc, bỗng nghe thấy giọng Liên Hoa công chúa.
Theo bản năng ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Bùi Thanh Hành ở cách đó không xa.
Ngón tay ta run lên, lưỡi dao cắt vào thịt, máu tươi trào ra.
“A! Có đau không?”
Thôi Yến hoảng hốt, vội nắm lấy tay ta: “Chúng ta đi y quán tìm đại phu!”
Ta không để ý, xua tay: “Chỉ là vết thương nhỏ, bôi thuốc là được.”
“Được, vậy chúng ta nhanh chóng về nhà.”
Thôi Yến kéo ta đi, còn quay lại cười với bọn trẻ.
“Tỷ tỷ bị thương, hôm nay không thể khắc thêm nữa.”
Bọn trẻ có chút tiếc nuối: “Vậy ca ca phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, chờ tỷ tỷ khỏi, lại đưa nàng đến nhé!”
“Được, một lời đã định.”
Ta theo Thôi Yến rời đi, nhưng vẫn luôn có cảm giác phía sau có một ánh mắt bám riết không rời, như hình với bóng.
9
Vết thương trên tay ta không nặng, chỉ cần bôi thuốc rồi lại tiếp tục chuẩn bị cho ngày mai bán mì nước kho thịt.
Đêm đã khuya, mọi thứ cuối cùng cũng xong, ta ngáp một cái, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Tiểu Yêu, mở cửa.”
Là giọng của Bùi Thanh Hành. Hắn đến làm gì?
Ta rón rén đi tới cửa, kéo then cài lại chặt hơn.
“Trời tối rồi, không tiện mở cửa, Bùi công tử vẫn là mời trở về đi.”
Bên ngoài im lặng rất lâu, sau đó mới truyền đến một tiếng thở dài: “Ngươi nếu đã nói không quen biết ta, vì sao vẫn gọi ta là Bùi công tử?”
“Thật xin lỗi.” Ta lập tức sửa lại. “Trời tối rồi, dân nữ không tiện mở cửa, đại nhân mời trở về đi.”
Không còn tiếng đáp lại.
Ta chờ một lúc, thật sự buồn ngủ, liền vào nhà tắt đèn, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Một đêm vô mộng.
Sáng sớm, ta tỉnh dậy.
Như thường lệ, rửa mặt, bưng nồi nước hầm, dọn đồ lên xe, chuẩn bị đẩy xe ra sạp.
Nhưng khi mở cửa, ta sững người tại chỗ.
Trước cửa có một bóng dáng cao gầy đứng đó, vạt áo và mái tóc đều vương sương sớm.
Giống hệt lần đầu tiên ta gặp hắn.
Đuôi mắt hắn nhiễm sắc đỏ, trong mắt tựa hồ ướt đẫm.
Nhìn thấy ta, khóe môi tái nhợt hơi nhếch lên.
“Tiểu Yêu.”
Ta không ngờ hắn lại đứng ngoài cửa cả đêm, có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
“Người… có chuyện gì sao?”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc trắng như tuyết.
“Dùng cái này, sẽ không để lại sẹo.”
Ta không nhận, chỉ giấu tay ra sau lưng.
“Đa tạ đại nhân. Nhưng dân nữ thô kệch, không xứng với thứ thuốc tốt như vậy. Nếu đại nhân không có việc gì khác, xin hãy trở về đi, dân nữ còn phải buôn bán.”
Hắn lảo đảo một chút, ngón tay khẽ siết lại.
“Tiểu Yêu, ta thực xin lỗi.”
Ta không bận tâm, chỉ cười nhạt.
“Một đóa châu hoa mà thôi, đại nhân trước nay chưa từng để mắt, sao bây giờ lại để ý?”
“Không chỉ là châu hoa, ta…”
“Khi nào có mì vậy? Chúng ta xếp hàng từ sớm rồi đấy!”
Từ xa, mấy vị thực khách lớn tiếng gọi.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, dân nữ chỉ là làm chút buôn bán nhỏ, kiếm lộ phí về nhà. Cầu ngài
đừng quấy rầy sinh kế của dân nữ, được không?”
Ánh mắt hắn khẽ lay động, im lặng nhìn ta.
Ta đẩy xe đi, lướt ngang qua hắn, hướng về phía đầu hẻm.
“Chư vị chờ lâu rồi, lập tức có mì nóng hổi đây!”
10 (Ngoại truyện Bùi Thanh Hành)
Đêm Liêu Đông tối đen và kéo dài tưởng chừng như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Bùi Thanh Hành luôn cảm thấy sợ hãi.
Có lúc thậm chí không dám ngủ, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt sẽ mãi chìm vào bóng tối, không thể tỉnh lại.
Nhưng sau này, không biết từ bao giờ, nỗi sợ ấy dần biến mất.
Mỗi khi tra án xong trở về, nhìn từ xa thấy ánh đèn trong phòng sáng lên, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác ấm áp và bình yên.