Advertise here
Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi!

Chương 6



8
Bố mẹ tôi cũng không chịu nổi, tháo mũ ra.
Kỹ sư Vương vẫn bình tĩnh, cúi đầu đáp: “Về lý thuyết, ký ức không thể bị làm giả.”
“Mẹ kiếp!”
Hứa Thần đá mạnh vào ghế, tức đến mức không nói nên lời.
Bố tôi nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt u ám.
Một lúc lâu sau, ông mới lạnh lùng mở miệng: “Hứa Chiêu cũng chỉ có bản thân mình đáng thương thôi. Vì
hám tiền, nó không dám phản kháng, để mặc Tiểu Ngôn ngày càng quá trớn.”
Anh tôi nghe vậy, lập tức nhíu mày, lên tiếng:
“Bố, không cần phải phạt Tiểu Ngôn đâu. Con bé có làm gì quá đáng đâu.”
“Thật ra con hiểu nó mà. Con bé đã không ít lần nói với con rằng, con bé sợ mất đi chúng ta, sợ bị Hứa
Chiêu thay thế, nên mới hành động không lý trí như vậy.”
Phải rồi.
Cô ta chỉ là không lý trí thôi mà.
Tôi nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khô khốc, cay đắng.
Tại sao đến giờ tôi vẫn còn có thể cười được nhỉ?
Buồn cười thật.
Đến tận bây giờ, họ vẫn yêu thương Chu Ngôn.
Còn tôi, chưa từng được yêu thương.
Thật nực cười.
Làm gì có ai trên đời này chưa từng được yêu thương chứ?
Kỹ sư Vương nhìn sắc mặt tôi, dè dặt nhắc nhở: “Chủ tịch Hứa, còn tiếp tục không? Đây đã là lần trích xuất
ký ức thứ hai rồi. Mặc dù cô Hứa Chiêu rất hợp tác, nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ bất thường.
Tôi đề nghị tạm dừng…”
“Dừng cái gì? Con gái tôi mất tích, sống chết chưa rõ! Từ nhỏ nó đã chưa từng chịu khổ, giờ đã mất tích
suốt năm ngày! Tôi nhất định phải tìm lại nó ngay lập tức!”
Bố tôi giận dữ quát lên, khiến kỹ sư Vương không dám nói thêm lời nào nữa.
Ông ta tiếp tục thôi miên tôi.
9
Lần này, tôi thực sự mơ thấy ngày Chu Ngôn mất tích.
Ba ngày trước khi cô ta biến mất, bố tôi mua cho tôi một cây đàn piano, bảo tôi luyện tập.
Không phải vì ông ta yêu thương tôi.
Chỉ là trong mắt ông ta, tôi quá “quê mùa,” hoàn toàn không giống một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tôi chẳng khác gì một kẻ ăn mày may mắn bước vào hào môn, lạc lõng và không xứng đáng.
Mỗi lần có khách đến chơi, bố đều bắt tôi tránh mặt, không được xuất hiện.
Chỉ có Chu Ngôn mới được đứng ra tiếp đón.
Nhưng tình trạng này không thể kéo dài.
Bên ngoài đã bắt đầu có tin đồn rằng nhà họ Hứa đã đem đứa con gái lớn trả về quê lần nữa, vì chưa ai
từng thấy tôi xuất hiện.
Vậy nên, bố tôi quyết định “cải tạo” tôi.
Đàn piano chính là bước đầu tiên.
Ông ta mua đàn, thuê giáo viên, muốn kiểm tra xem tôi có năng khiếu hay không.
Kết quả là tôi thực sự có năng khiếu, khiến giáo viên hết lời khen ngợi.
Bố tôi rất vui, còn bảo tôi cố gắng luyện tập.
Ông ta thậm chí đã cười với tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận được lời khen từ gia đình.
Tôi đã chạy vào nhà vệ sinh, trốn trong đó và khóc rất lâu.
Từ ngày hôm ấy, tôi càng cố gắng hết sức, tập trung vào việc học đàn.
Tôi nhất định phải trở thành một nghệ sĩ piano.
Tôi nhất định phải hòa nhập với gia đình này.
Tôi không muốn quay về quê nữa!
Tôi sợ cái nơi đó!
Nhưng chỉ mới luyện tập được hai ngày, tôi đã bị thương.
Lưỡi dao cạo giấu giữa các kẽ phím đàn—
Từng lưỡi dao sắc bén, gần như có ở mọi khe phím.
Tôi hoàn toàn không đề phòng.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm xuống, lưỡi dao cắm sâu vào da thịt. Máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống
từng phím đàn trắng muốt.
Tôi hét lên vì đau đớn.
Chu Ngôn chạy tới ngay lập tức, gương mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo: “Chị ơi, sao thế? Tay chị đứt luôn rồi à?”
Không cần hỏi cũng biết ai là thủ phạm.
Tôi vừa tức giận vừa đau đớn, gắt lên: “Là bố bảo chị tập đàn! Tại sao em lúc nào cũng ác độc như vậy?”
Chu Ngôn cười toe toét, không chút che giấu: “Đúng thế đấy, tao chính là ác độc như vậy đấy! Tao không
thích mày đàn piano, không thích bố khen mày! Không phục à?”
Ngón tay tôi vẫn đang rỉ máu, tôi nghiến răng, định đi mách bố.
Chu Ngôn chậm rãi đi theo sau, đột nhiên ghé sát tai tôi, nhếch môi cười kỳ quái: “Đi mét đi nào, ‘bà thỏ’.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Một cảm giác kinh hoàng tột độ như cơn thủy triều quét qua từng tế bào trong cơ thể.
Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner