7
Bùi Nghi Thư đã xóa bức ảnh nắm tay, nhưng đồng thời, cô ta lại đăng bài mới.
“Yêu nhau thì phải viết thư tỏ tình cho nhau chứ. Đếm ngược 9 ngày: Anh ấy nói sẽ mãi mãi ở bên tôi.”
Bức ảnh kèm theo là một lá thư chưa mở, trên phong bì là nét chữ đẹp đẽ của Tạ Giang Tri.
Người hôm qua còn hứa sẽ dành thời gian bên tôi, sáng nay đã không thấy bóng dáng đâu.
Thì ra là đang ở bên cô ta.
Tôi gửi cho Tạ Giang Tri một tin nhắn:
“Em muốn về quê thăm mộ mẹ, đơn xin nghỉ phép em đã gửi vào email anh, nhớ duyệt giúp em nhé.”
Tôi xin nghỉ bảy ngày, trở về vừa kịp ngày kỷ niệm.
Tạ Giang Tri không nhận ra điều gì bất thường, gần như trả lời ngay lập tức:
“Được, gần đây công ty bận nên anh không thể về thăm mẹ vợ cùng em. Nhớ gửi lời hỏi thăm của anh đến bà. Khi nào em về nhớ báo trước để anh ra sân bay đón.”
Tôi thu dọn hành lý, vì đã quyết định cắt đứt hoàn toàn, đồ tôi mang theo cũng không nhiều.
Trông chẳng khác gì một chuyến đi xa bình thường, có lẽ ngay cả khi Tạ Giang Tri về nhà, anh cũng sẽ không nhận ra điều gì.
Anh không biết rằng, lần này tôi đi là thật sự rời xa anh mãi mãi.
8
“Chuyển đến sống cùng nhau rồi nhé! Tuần này X tiên sinh sẽ ở đây chăm sóc tôi. Đều tại tôi không cẩn thận bị trật chân, anh ấy chẳng làm được việc gì, đành chuyển đến đây để chăm sóc tôi. Đếm ngược 8 ngày: X tiên sinh nấu ăn ngon thật đấy!”
Khi nhận được bài đăng này, tôi vừa làm lễ xong cho mẹ.
Mười phút trước, Tạ Giang Tri gửi tin nhắn cho tôi:
“Nam Y, không có cơm em nấu, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.”
Tôi không trả lời, cũng may tôi chẳng còn lo lắng anh ấy ăn uống không tốt nữa.
Nếu không, làm sao tôi biết được, sau ba năm kết hôn, người chưa từng vào bếp như Tạ Giang Tri lại có thể nấu được một bàn ăn đẹp mắt ngon miệng như thế.
Còn người hôm qua nói bận việc, đến mức không có thời gian đi cùng tôi thăm mẹ, lại có thể dọn đến sống chung với Bùi Nghi Thư chỉ vì cô ta bị trật chân.
Ngực tôi đau nhói, nhưng rồi không kìm được tự chế giễu chính mình.
“Cố Nam Y, cô việc gì phải quá nhạy cảm.
Công ty không phải cứ thiếu Tạ Giang Tri là sẽ phá sản. Lẽ ra ba năm trước cô đã hiểu điều này rồi.”
9
“Ngủ dậy nhìn thấy X tiên sinh nằm bên cạnh mình thật tuyệt, đếm ngược 7 ngày: Mọi người xem khuôn mặt khi ngủ của anh ấy nhé!”
Trong ảnh, tay của Bùi Nghi Thư che mắt Tạ Giang Tri, chỉ để lộ phần dưới khuôn mặt anh.
Vừa đăng lên, đã có người để lại bình luận.
“Làm kẻ thứ ba mà như thế này, cô không thấy ghê tởm à?”
Bùi Nghi Thư không xóa bình luận, trực tiếp trả lời:
“Tôi và anh ấy quen nhau 10 năm, dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi là kẻ thứ ba?”
Đáng tiếc, Tạ Giang Tri không có tài khoản mạng xã hội, nếu không, tôi thật sự muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào khi đọc lời này của Bùi Nghi Thư.
Anh sẽ nói được câu “Người bỏ rơi anh ba năm rồi quay lại là Bùi Nghi Thư không phải kẻ thứ ba” sao?
Trên cằm Tạ Giang Tri có một vết sẹo.
Là do một năm trước, trong chuyến khảo sát công trình của đối tác, anh đã cứu tôi khỏi một tai nạn.
Khi đó, một tấm gỗ lớn rơi từ xà nhà xuống, suýt đập trúng tôi.
Tạ Giang Tri đã lao đến che chắn, tấm gỗ rơi trúng lưng anh, và những mảnh gỗ vụn bắn lên cắt vào cằm anh, để lại vết sẹo ấy.
Khi đó tôi sợ chết khiếp, ôm anh khóc suốt quãng đường đến bệnh viện.
Anh còn trấn an tôi:
“Khóc gì mà khóc, anh đâu phải cô gái nhỏ. Dù có để lại sẹo cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.”
Tôi tắt điện thoại, không còn lưu luyến gì nữa, bước lên chuyến bay đến Anh.
10
“Bị trật chân nên chỉ có thể ở nhà xem phim thôi~ Đếm ngược 6 ngày: Đồ đôi do X tiên sinh chọn thật đẹp.”
Khi Bùi Nghi Thư đăng ảnh dựa sát vào Tạ Giang Tri trên ghế sofa xem phim, tôi vừa hoàn thành xong thủ tục vào làm tại công ty DM.
Tôi học thiết kế, một nghề đòi hỏi sự tích lũy và nguồn vốn lâu dài.
Sau khi tốt nghiệp, hồ sơ xin việc của tôi gần như không được phản hồi.
Chỉ có Tập đoàn Tạ Thị nhận tôi, nhưng lại điều tôi vào bộ phận thư ký.
Điều duy nhất tôi thấy may mắn là trong ba năm làm thư ký cho Tạ Giang Tri, tôi chưa bao giờ từ bỏ chuyên ngành thiết kế của mình.
Sự kiên trì đó đã trở thành cơ sở giúp tôi rời xa Tạ Giang Tri.
Và cặp nhẫn cưới của chúng tôi là tác phẩm đầu tiên tôi tự mình thiết kế.
Có lẽ Bùi Nghi Thư cũng không biết, dù không có sự khiêu khích của cô ta, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch rời xa Tạ Giang Tri từ nửa năm trước.
Khi đó, mẹ tôi vừa qua đời, cảm xúc của tôi trở nên tồi tệ trong suốt một thời gian dài.
Tạ Giang Tri gần như luôn ở bên tôi, không rời một bước.
Tôi thậm chí phải dùng thuốc ngủ mới có thể chợp mắt.
Nhưng chính trong một đêm như thế, tôi bất ngờ tỉnh giấc và phát hiện anh không ở bên cạnh.
Khi tôi đẩy cửa, ánh sáng rọi ra từ khe cửa đối diện khiến tôi định bước qua.
Nhưng âm thanh vọng ra từ bên trong làm tôi như rơi xuống hầm băng.
Người ban ngày còn nói sẽ mãi ở bên tôi, giờ đây đang thì thầm qua điện thoại với ai đó.
“Em đừng lo, anh sẽ luôn giúp em.