Tôi nhìn Lý Ngọc Lâm đang co rúm trong chăn, không nhịn được mà khẽ nhếch môi.
Tối nay thật là một giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, tôi và các bạn cùng phòng thức dậy rửa mặt, chuẩn bị đến lớp học sớm. Nhưng Lý Ngọc
Lâm chặn chúng tôi lại: “Không ai được đi đâu hết.”
“Tối qua rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lão Út ngây ngốc: “Không… không phải là côn trùng sao?”
“Không phải côn trùng!” Lý Ngọc Lâm thức trắng cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ. “Tao biết,
đó không phải côn trùng, mà là… là…”
Chữ “ma” được cô ta nói ra bằng giọng run rẩy.
Lý Ngọc Lâm tuy ác độc nhưng không ngu ngốc. Sau khi đoán ra tối qua bị ma quấy nhiễu, cô ta lập tức
phát hiện trên cổ tay trái của mình xuất hiện một vết đỏ, sau đó liền hướng ánh mắt nghi ngờ về phía tôi:
“Tần Sắt Sắt, rõ ràng mày mới là con ngốc bị ma theo dõi, tại sao trên cổ tay tao lại có vết đỏ?”
Cô ta gần như phát điên, tóm lấy tôi, móng tay sắc nhọn cào một đường dài trên mặt tôi: “Tại sao tối qua
con ma đó không tìm mày?”
“Mày đã giở trò gì đúng không? Có phải không?”
Tôi không ngờ Lý Ngọc Lâm lại nghi ngờ tôi nhanh đến vậy. Trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt khôngdám để lộ chút sơ hở nào, chỉ biết ra sức lắc đầu: “Không phải tôi, tôi không biết gì hết…”
Rõ ràng Lý Ngọc Lâm không tin.
Cô ta túm lấy tóc tôi, mạnh tay đập đầu tôi vào thành giường. Tôi lập tức thấy choáng váng, máu rỉ ra.
Dù vậy, tôi vẫn cắn chặt răng: “Không phải tôi…”
Lý Ngọc Lâm cười lạnh, định ra tay lần nữa.
Đúng lúc này, Lão Nhị đột nhiên chỉ vào cổ tay tôi, hét lên: “Vết đỏ! Trên cổ tay Sắt Sắt vẫn còn vết đỏ!”
“Thật sự không phải cô ấy!”
“Nếu không, vết đỏ trên tay cô ấy đã biến mất rồi!”
Lý Ngọc Lâm híp mắt, nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi.
Cảm xúc của cô ta tạm thời dịu xuống một chút, nhưng vẫn ở bờ vực bùng nổ: “Vậy thì vết đỏ trên tay tao là
sao?”
“Chuyện này…” Lão Nhị vô thức nhìn tôi một cái, rồi cắn răng nói tiếp.
“Lâm tỷ, hôm qua chị đánh em… à không, dạy dỗ em, khi đó chị có đeo một chiếc vòng tay. Có lẽ do lúc đó
để lại dấu vết…”
Lý Ngọc Lâm cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình.
So với vết đỏ trên tay tôi, vết trên tay cô ta mảnh hơn, màu sắc cũng đậm hơn, quả thực trông giống vết
bầm do vòng tay để lại.
Khi tôi nghĩ mọi chuyện có thể dừng lại tại đây, Lý Ngọc Lâm bỗng hừ lạnh một tiếng, hung dữ trừng mắt
nhìn Lão Nhị: “Mày hình như rất rành về mấy thứ này nhỉ?”
Cô ta vẫn tin rằng tối qua gặp ma, và bây giờ, cô ta nghi ngờ Lão Nhị.“Em… nhà em làm nghề tang lễ, nghe người lớn kể qua thôi.” Lão Nhị không ngờ mình lại tự đốt lửa lên
người, có chút hoảng hốt.
“Linh tỷ, em không làm gì cả, thật đó…”
Còn chưa nói dứt câu, cô ấy đã bị Lý Ngọc Lâm đạp ngã xuống đất.
Chưa kịp bò dậy, Lý Ngọc Lâm đã giẫm lên mặt Lão Nhị, như đang dẫm lên một món rác rưởi, từng chút,
từng chút một nghiến xuống: “Nhà mày làm nghề tang lễ? Vậy chắc mày biết cách đối phó với ma nhỉ?”
“Nói tao nghe xem, nên làm gì đây, hả?”
Lão Nhị rên lên một tiếng, nhìn tôi cầu cứu. Tôi mím môi, cuối cùng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của cô ấy.
Hôm qua khi xin nghỉ bệnh, giáo viên nói với tôi rằng trường dự định dành cho tôi một suất tuyển thẳng vào
đại học W.
Tương lai tôi đang rộng mở, tôi không thể đắc tội với Lý Ngọc Lâm vào lúc này.
5
Trước khi bị giẫm gãy cổ, Lão Nhị đã giật sợi dây có ngọc châu bên mình xuống, đưa cho Lý Ngọc Lâm.
“Hừ, loại ngọc châu chất lượng thế này, chỉ có lũ nghèo kiết xác các người mới coi như báu vật!” Lý Ngọc
Lâm hờ hững buông lời mỉa mai, sau đó đeo ngọc châu lên cổ tay trái, vừa vặn che đi vết hằn đỏ kia.
“Được rồi, các người mau đi học đi.”
Tối qua cô ta không ngủ ngon, định quay về giường ngủ bù. Dù sao thì giáo viên cũng chẳng bao giờ quản
chuyện cô ta có cúp học hay không.
Tôi như được đại xá, lập tức kéo tay Lão Nhị rời khỏi ký túc xá.
Trên đường đến lớp, tôi giả vờ lơ đãng hỏi chuyện Lão Nhị: “Ngọc châu của cậu… có tác dụng thật sao?”Lão Nhị vừa bị giẫm vào cổ họng, giọng nói khàn đặc, phát âm khó nhọc: “Ừ.”
Tim tôi trùng xuống.
Nếu ngọc châu có thể xua đuổi tà ma, vậy thì ác quỷ sẽ không thể lại gần Lý Ngọc Lâm như đêm hôm đó
nữa. Vậy chuyện thế thân phải làm sao bây giờ?
Trước đây, tôi đã trộn chu sa với máu đầu ngón tay, giả mạo bát tự của Lý Ngọc Lâm, còn trộm vài sợi tóc
của cô ta cho vào thiếp canh. Chân thật giả lẫn lộn, khiến ác quỷ không thể phân biệt được ai là ai, chỉ có
thể tìm người dựa theo bát tự trên thiếp canh.
Nhưng bây giờ, Lý Ngọc Lâm có ngọc châu bên mình, ác quỷ không thể tìm được cô ta, chẳng phải chỉ còn
cách dựa vào vết hằn đỏ trên cổ tay tôi để truy đuổi sao?
Có câu: Sợ gì, trời cho nấy.
Ba ngày sau đó, đêm nào tôi cũng bị ác quỷ ám, vết hằn trên cổ tay ngày càng đậm, bất cứ lúc nào cũng có
thể bị nó đoạt mạng.
Tôi phải tìm cách phá hủy viên ngọc châu đó.
Đang nghĩ cách, Lão Nhị bỗng ngồi xuống bên cạnh, bắt chuyện với tôi: “Sắt Sắt, sắc mặt cậu tệ quá, dạo
này không ngủ được à?”