Kẻ Dọn Dẹp Và Cô Gái Mù

Chương 8



16

Triển lãm tranh đầu tiên của tôi được tổ chức tại bảo tàng mỹ thuật thành phố.

Tôi chống gậy bước vào hành lang, vừa đi vừa quan sát, bỗng bắt gặp một gương mặt quen thuộc—

Viên cảnh sát phụ trách vụ Kẻ Dọn Dẹp.

Anh ta không mặc cảnh phục, nghe nói đã nghỉ hưu sớm.

Anh ta đứng giữa đám đông, im lặng quan sát tôi.

Ngày vụ án khép lại, chỉ có anh ta là người khăng khăng phản đối:

“Vụ giết người trong con hẻm đêm mưa có cách ra tay quá hấp tấp, không giống phong cách của Kẻ Dọn Dẹp trước đó. Tôi không tin có thể kết thúc vụ án đơn giản như vậy.”

“Chào cô Giang, tôi là Phương Đình. Rất vui được gặp lại.”

Tôi không biết anh ta đến đây với mục đích gì. Muốn lật lại vụ án sao?

Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.

Tôi mỉm cười, bắt tay anh ta.

Anh ta ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn những bức tranh, thỉnh thoảng hỏi tôi vài câu, tôi kiên nhẫn trả lời từng cái một.

Cho đến khi anh ta hỏi:

“Cô Giang, bức tranh này chắc hẳn được vẽ sau khi cô bị mù nhỉ?”

Tôi đáp:

“Đúng vậy.”

Bỗng nhiên, anh ta quay sang nhìn tôi:

“Nhưng cô không nhìn thấy, sao lại biết tôi đang nói về bức nào?”

Tôi bật cười, tháo kính râm xuống.

“Tôi đã ra nước ngoài phẫu thuật từ một năm trước, giờ cơ bản đã phục hồi thị lực.”

Anh ta có chút ngượng ngùng:

“Thói quen nghề nghiệp, xin lỗi. Chúc mừng cô nhé. Bức tranh này có tên là Tình Yêu, nhưng toàn bộ đều chỉ có hai màu đen và xám. Đây là tình yêu trong suy nghĩ của cô sao?”

Trên tấm toan khổng lồ không có một chủ đề cụ thể nào, chỉ là những nét vẽ hỗn loạn, tạo thành một thế giới đen xám đậm đặc, mang đến cảm giác áp bức đến nghẹt thở.

Một bức tranh về cái chết, chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Tôi đeo kính râm lại, mỉm cười nói:

“Những người yêu hội họa đều là những kẻ quan sát thế giới. Cảnh sát Phương, à không, anh Phương, anh đã thử quan sát thế giới từ góc nhìn của một người mù chưa?

“Anh có thể thử, rất thú vị đấy.”

Nhắm mắt lại, bước vào bóng tối.

“Anh sẽ thấy cái thiện và cái ác của con người được phóng đại gấp bội, bùng nổ với những màu sắc rực rỡ nhất.”

“Tình yêu là gì ư?”

Tôi khẽ nhắm mắt, để bóng tối nuốt trọn tầm nhìn.

Khi ánh sáng chỉ còn là một tia mỏng manh, ở trung tâm của cơn bão…

Vẫn còn một chấm sáng.

“Đây là tình yêu của tôi—niềm tin vĩnh cửu sau khi mọi thứ đã bị hủy diệt.”

Ngoại truyện

Tôi sinh ra đã là một kẻ săn mồi.

Con mồi đầu tiên của tôi chính là viện trưởng của cô nhi viện.

Hắn có vẻ ngoài hiền lành, luôn làm từ thiện, được truyền thông ca ngợi là một người nhân hậu.

Nhưng cuối cùng, hắn lại chết khi đang xâm hại học sinh.

Cái chết của hắn trở thành ngòi nổ, kéo theo hàng loạt bê bối trong cô nhi viện bị phanh phui.

Sau khi cảnh sát điều tra, họ kết luận rằng hắn đã dùng quá liều thuốc kích thích dẫn đến đột quỵ.

Lần đầu tiên tôi giết người, nhưng cái chết của hắn lại được coi là một tai nạn.

Bí mật nằm ở viên thuốc.

Là một viên nang chứa bột trắng, chỉ cần gấp đôi liều lượng vào một viên, rồi lặng lẽ chờ đợi.

Và tháng đó, tôi được phân công quét dọn văn phòng của hắn.

Hắn đáng chết.

Chị gái ngủ cùng phòng với tôi ở cô nhi viện rất xinh đẹp, hiền lành.

Mỗi lần có gì ăn, chị đều lén nhường lại cho tôi nửa phần bánh mì.

Nhưng chính chị ấy—một cô gái ngoan ngoãn như vậy—luôn bị hắn gọi vào văn phòng để “kỷ luật” với lý do vi phạm nội quy.

Có một đêm, viện trưởng đột nhiên muốn tôi đến văn phòng của hắn.

Chị gái hoảng hốt kéo tôi trốn đi, rồi thay tôi bước vào căn phòng đó.

Khi trở về, trên người chị đầy vết bầm tím, tôi ngây thơ nghĩ rằng đó là do miếng bánh mì cô ấy đã lén giữ lại cho tôi.

“Em không cần ăn những thứ đó nữa, thực ra… em cũng không đói lắm.”

Vừa nói xong, bụng tôi lại réo lên.

Chị bật cười, dịu dàng xoa đầu tôi, ánh mắt tràn đầy nỗi buồn sâu thẳm.

“Ngốc ạ, em không hiểu đâu, ăn đi.”

Sau đó, chị chết.

Họ nói rằng chị mang thai bốn tháng, bị đưa đi phá thai chui, rồi mất máu đến chết trong một phòng khám lậu.

Giáo viên tỏ ra thương tiếc, nhưng vẫn lấy chị làm tấm gương xấu để dạy dỗ chúng tôi:

“Nhìn đi, chắc chắn là có bạn trai bên ngoài. Các em nhớ kỹ, đây chính là kết cục của những kẻ không biết giữ mình!”

Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó bùng nổ trong tâm hồn vốn đã khô cạn của tôi.

Tôi không hề cảm thấy có bất kỳ mâu thuẫn đạo đức nào.

Đối với những đứa trẻ lớn lên trong ranh giới sinh tử như chúng tôi, những chuyện này chẳng là gì cả.

Sau đó, tôi được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng họa sĩ.

Người chồng là một họa sĩ có tiếng trong giới nghệ thuật, nhưng hắn có sở thích vẽ các tư thế trần truồng đáng xấu hổ của người khác để lấy cảm hứng.

Và tôi… trở thành người mẫu duy nhất của hắn.

Nếu tôi từ chối, hắn sẽ đánh tôi đến chết.

Tôi cầu cứu người vợ, nhưng bà ta chỉ lạnh lùng đóng cửa lại.

Đến đêm, bà ta túm lấy cổ tôi, ánh mắt đầy căm hận, trông như thể tôi đã giết cả nhà bà ta.

“Là mày! Mày quyến rũ hắn trước đúng không?”

“Tao nhìn là biết ngay mày là loại hồ ly tinh, giả vờ đáng thương sao? Tao sẽ cho mày biết tay!”

Một ngày nọ, khi đang học trên lớp, giáo viên vội vàng gọi tôi ra ngoài.

Bà ta hoảng hốt nói:

“Nhà cháu xảy ra chuyện rồi.”

Tôi làm ra vẻ hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã, diễn tròn vai một đứa trẻ đáng thương mất người thân.

Nhưng thực ra, trong lòng tôi đang thầm nghĩ:

Cuối cùng cũng xong rồi.

Tôi đã trộn chất gây ảo giác vào quả bóng tập yoga của người vợ.

Chất khí dần khuếch tán trong không gian chật hẹp của phòng vẽ tranh.

Bị những ảo giác đáng sợ chi phối, người chồng đã dùng dao giết chết vợ mình.

Sự sống là một điều bất ngờ.

Vậy thì cái chết cũng nên là như thế.

Lên đại học, tôi gặp Tô Thần.

Bạn bè xung quanh nhắc nhở tôi một cách tế nhị:

“Không ai là người yêu hoàn hảo cả. Nếu bạn không tìm thấy khuyết điểm nào của đối phương, thì chỉ có hai khả năng—một là bạn đang bị lừa, hai là hắn đang giấu giếm điều gì đó.”

Nhưng tôi chẳng bận tâm.

Đối với tôi, chuyện tình cảm chỉ là một vùng đất xa lạ.

Bởi vì so với những gì tôi từng trải qua, Tô Thần đã là người tốt thứ hai trên thế giới này rồi.

Đặc biệt là khoảnh khắc anh ta đưa cho tôi chiếc bánh kem.

Tôi đã nhớ lại cô nhi viện năm nào.

Tháng Chín, tiếng ve kêu râm ran.

Hơn chục đứa trẻ chen chúc trong căn phòng ký túc xá nóng nực.

Trong đêm oi bức ấy, chị gái dịu dàng của tôi đã thì thầm một lời hứa:

“Đừng buồn, đến sinh nhật em năm sau, chị nhất định sẽ mua bánh cho em.”

“Phải có dâu tây nhé?”

Chúng tôi không có quan hệ máu mủ.

Chỉ đơn giản là hai đứa trẻ đã cùng nhau lớn lên.

Nhưng tôi biết, chỉ cần có một miếng bánh, chị ấy sẽ nhường cho tôi.

Và tôi cũng vậy.

Tôi tựa đầu vào vai chị, chìm vào giấc ngủ trong hương thơm sạch sẽ của xà phòng.

“Nhất định phải có dâu tây nhé, chị hứa rồi đấy!”

(Hết)


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner