3.
Hệ thống bất lực.
AI không cách nào hiểu được tình cảm phức tạp của con người, nó lẩm bẩm cả một buổi tối.
Rồi phát hiện ra độ hảo cảm của Lục Tinh Ngôn dành cho tôi đã từ 60 tăng lên 65.
【Tại sao? Ký chủ, cô đã làm gì vậy?】
Tôi lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, nhìn Chu Thư Du lạc lõng ngồi trong góc tiệc, khẽ cười:
【Tôi chỉ nhắc nhở Lục Tinh Ngôn rằng, tôi không chỉ là vị hôn thê của anh ta, mà còn là đối tác kinh doanh của anh ta.】
“Cô và Tinh Ngôn từng có một đoạn tình cảm rất đẹp, nhưng bây giờ hai người dù sao cũng đã chia tay, hôm nay là sinh nhật của tôi, cô với tư cách là bạn gái cũ của vị hôn phu tôi, không nên đến tham dự.”
“Khách mời ở đây đều là bạn bè lâu năm của gia đình tôi, các chú bác cũng đều nhìn Tinh Ngôn lớn lên. Cô để Tinh Ngôn dẫn cô đến đây, có từng nghĩ đến mọi người sẽ nhìn anh ấy thế nào không?”
“Nếu cô tò mò về tôi, chúng ta có rất nhiều cách để gặp mặt, hà cớ gì phải làm như vậy?”
Chu Thư Du khựng lại, mấp máy môi định giải thích, nhưng tôi không cho cô ta cơ hội, tiếp tục nói với Lục Tinh Ngôn:
“Tinh Ngôn, việc này anh làm không đẹp chút nào, em rất không hài lòng.”
“Anh nên biết, tiệc sinh nhật của em không chỉ đơn thuần là tổ chức sinh nhật, hôm nay còn là lần đầu tiên sau khi trưởng thành em giới thiệu anh với mọi người.”
“Trường hợp này có ý nghĩa gì chẳng lẽ còn cần em phải giải thích với anh sao? Anh không phải trẻ con, chuyện này em sẽ để chú Lục cho nhà em một lời giải thích.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi, Lục Tinh Ngôn định gọi tôi lại, nhưng bị tôi ngăn cản:
“Thôi được rồi, hôm nay chúng ta còn có việc quan trọng hơn, có chuyện để sau này nói.”
4.
Hệ thống vẫn không hiểu.
Tôi chỉ đang nói với anh ta rằng, tôi không phải là vật sở hữu của anh ta, chúng tôi là quan hệ hợp tác bình đẳng.
Bạn xem, tình yêu trong cán cân giá trị thật sự quá ư nhỏ bé.
So với việc thể hiện tình yêu mãnh liệt với anh ta, tôi càng muốn khiến anh ta hiểu rõ giá trị của tôi hơn.
Cuối hành lang, Chu Thư Du níu lấy Lục Tinh Ngôn, thút thít khóc lóc:
“Xin lỗi Tinh Ngôn, em không cố ý đâu, chỉ là em cảm thấy rất buồn.”
“Em biết chúng ta đã chia tay rồi, nhưng em vẫn muốn đến xem thử vị hôn thê của anh là người như thế nào.”
“Tần Vũ Vi rất tốt, nếu em cũng có gia thế tốt như cô ấy, có lẽ chúng ta đã không chia tay.”
Trong cốt truyện, sau khi nghe xong đoạn này, tôi sẽ đau lòng rời đi.
Nhưng lúc này, tôi lựa chọn bước ra từ sau cánh cửa.
Người hốt hoảng biến thành Lục Tinh Ngôn.
Anh ta vội vàng đẩy Chu Thư Du ra, định mở miệng giải thích.
Nhưng tôi không hề chất vấn anh ta lý do, chỉ nhíu mày nhìn Chu Thư Du một cái đầy chán ghét:
“Chu tiểu thư, tôi đã nghe nói chuyện của cô rồi.”
Giọng điện tử của hệ thống tràn đầy hoang mang đối với con người:
【Ký chủ, không phải cô nói không được lợi dụng lòng thương hại sao? Vậy tại sao cô lại nói rõ với Lục Tinh Ngôn như vậy?】
【Đây không phải là lợi dụng lòng thương hại.】
【Người làm sai là Lục Tinh Ngôn, người khó xử đương nhiên cũng không nên là tôi. Chúng tôi là hôn nhân thương mại, anh ta có yêu tôi hay không không quan trọng, quan trọng là anh ta làm việc có chừng mực hay không.】
Lục Tinh Ngôn làm như vậy là không đúng mực, nhưng tôi lại xử lý rất phù hợp với thân phận Tần đại tiểu thư của mình.
Cho nên người phải chịu ấm ức, khó xử đương nhiên là anh ta và Chu Thư Du.
Với thân phận như tôi, chẳng lẽ còn phải bận tâm đến việc một người đàn ông có yêu mình hay không sao?
Điều này thật nực cười.
Ngược lại, Lục Tinh Ngôn nên suy nghĩ xem làm thế nào để tôi hài lòng, bởi vì với đối tượng kết hôn thương mại như anh ta, chưa chắc tôi đã không tìm được ai khác.
Ba ngày sau bữa tiệc, cha của Lục Tinh Ngôn đã đích thân đến nhà xin lỗi.
Tôi và cha tôi đương nhiên sẽ không làm khó ông ta, bởi vì thứ tôi muốn chỉ là thái độ của nhà họ Lục, bề ngoài cho đủ tôn trọng là được rồi.
【Ký chủ, cô làm như vậy, Lục Tinh Ngôn có yêu cô không?】
【Điều đó không quan trọng, tình yêu có rất nhiều loại, so với việc làm vợ Lục Tinh Ngôn, tôi càng muốn làm cha anh ta hơn.】
…
Cốt truyện ngược tâm luôn xoay quanh nam nữ chính và nữ phụ, trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
Trong cửa hàng đồ hiệu, tôi và Chu Thư Du cùng nhìn trúng một chiếc túi xách.
Nhân viên bán hàng khó xử nói: “Chiếc túi này trong cửa hàng chỉ còn duy nhất một chiếc.”
Giọng điệu Chu Thư Du rất dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ác ý:
“Tần tiểu thư, là tôi nhìn trúng trước.”
Cô ta nhếch mép cười: “Tinh Ngôn nói muốn tặng tôi một món quà, không ngờ lại gặp Tần tiểu thư ở đây, cô thấy chiếc túi này có hợp với tôi không?”
Trong cốt truyện không hề có đoạn này, xem ra bữa tiệc sinh nhật đã kích thích Chu Thư Du không nhỏ, cô ta cũng bắt đầu chủ động khiêu khích tôi rồi.
Tôi thầm nói với hệ thống trong lòng: 【Này, nếu bây giờ tôi cho cô ta một cái tát, Lục Tinh Ngôn sẽ làm gì?】
Hệ thống: 【??? Đừng như vậy, tôi sợ.】
Đương nhiên là tôi sẽ không ra tay với Chu Thư Du, việc này thật không cần thiết.
“Chỉ là một chiếc túi xách thôi mà.”
Tôi chỉ vào chiếc túi: “Gói lại cho Chu tiểu thư, tính vào sổ của tôi.”
Nhân viên bán hàng như được đại xá, vội vàng đi đóng gói.
Tôi và Chu Thư Du đứng cạnh nhau trong cửa hàng, mắt cô ta hơi đỏ lên, trông như thể bị bắt nạt.
Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Chu tiểu thư, cô không thông minh chút nào.”
Cô ta sửng sốt: “Ý cô là gì?”
“Nghĩa đen đấy. Khiêu khích tôi thì có lợi gì cho cô? Hay là cô nghĩ tôi sẽ mất mặt mũi đi tìm Lục Tinh Ngôn gây sự?”
Logic của nữ phụ trong tiểu thuyết ngược tâm luôn khó hiểu, rõ ràng chỉ cần giữ chân được người đàn ông là được rồi, cứ phải đến làm khó nữ chính.
Đôi lúc tôi thật sự không hiểu nổi ác ý của cô ta đến từ đâu.
“Cô đang chế giễu tôi sao?”
Cô ta cứng cổ hỏi tôi.
Tôi ghé sát tai cô ta, giọng nói vừa ấm áp vừa trầm thấp: “Tôi đang dạy cho cô đấy, cô em yêu quý.”
Chu Thư Du giật mình như bị điện giật, cau mày nói: “Ý cô là gì?”
Tôi vỗ vai cô ta, nhét chiếc túi xách mà nhân viên bán hàng đưa vào tay cô ta:
“Tặng cô, hy vọng cô–”
“Vui vẻ.”