Năm thứ sáu kết hôn với chồng, cô thư ký của anh ta ngượng ngùng, ngay trước mặt tôi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội.
Cô ta nói, đây là tín vật định tình mà chồng tôi đã tặng cô ta mười lăm năm trước.
Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng tôi đã sốt ruột trước.
Anh đập bàn “bốp bốp”, mặt đầy kích động.
“Tôi biết ngay là cô ăn cắp đồ của tôi mà!”
1
Câu này vừa thốt ra, tôi sững sờ.
Thư ký cũng sững sờ.
Cô ta hoảng loạn nắm lấy tay Phó Minh, cố giơ miếng ngọc lên cho anh nhìn.
“Không, không phải! Đây là anh tự tay đưa cho em mười lăm năm trước!”
“Anh không nhớ sao? Em là Tiểu Mỹ Mỹ đây mà!”
Phó Minh ghê tởm hất tay cô ta ra.
“Cô là Tiểu Mỹ Mỹ, thế tôi chắc là con rùa hai mặt luôn rồi!”
Anh nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, nheo mắt lại.
“Cô nói, đây là tôi đích thân đưa cho cô?”
Thư ký gật đầu, nước mắt dâng đầy, trông yếu ớt như cánh hoa lê trong mưa.
“Năm đó, ở trấn cổ Phong Độ, anh nói đây là tín vật định tình của hai ta, bảo em giữ thật kỹ, lớn lên sẽ đến tìm anh…”
“Nói bậy!”
Phó Minh giận dữ, giật phắt miếng ngọc nhét vào ngực.
“Mười lăm năm! Cô có biết tôi đã sống thế nào trong mười lăm năm qua không?”
“Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn nhớ đến miếng ngọc này! Tôi đã bỏ ra tám triệu ở Pháp để đấu giá nó về! Tôi ngày nào cũng đeo, ăn uống ngủ nghỉ cũng không muốn rời nó! Cô có biết năm đó tôi thích nó đến mức nào không?”
“Vậy mà nói mất là mất, tôi cứ tưởng là mình vô ý làm rơi đâu đó… Hóa ra là cô trộm!”
Hàng loạt lời chỉ trích ập tới, đánh thẳng vào thư ký.
Chưa đợi cô ta kịp phản ứng, Phó Minh đã quay phắt người, lao thẳng vào lòng tôi.
Người đàn ông cao một mét tám tám, khóc như một đứa trẻ hai trăm cân.
“Hu hu hu vợ ơi, cô ta trộm đồ của anh! Cô ta là kẻ trộm, kẻ trộm đó! Cô ta bắt nạt anh! Hu hu hu vợ ơi, mau báo cảnh sát đi, giúp anh đánh cô ta đi!”
Anh khóc thảm thiết, y như một con bò già đang rống.
Nghe mà đau lòng, thấy mà muốn rơi nước mắt.
Tôi dỗ thế nào cũng không được.
Dùng hết sức bình sinh, vừa hôn vừa ôm vừa dỗ, thế mà anh vẫn mím môi đòi thêm lần nữa, thêm lần nữa.
Tên to xác này còn khỏe nữa chứ! Không chiều là khóc, không khóc thì lại đòi ôm hôn nâng bổng, cứ liên tục cọ cọ trong lòng tôi, còn khó xử lý hơn cả con lợn bị bắt làm thịt ngày Tết.
Tức chết tôi rồi!
Thư ký trừng mắt nhìn, gần như không thể tin vào cảnh tượng trước mặt.
Tôi nghe thấy cô ta gào thét trong lòng:
【Hệ thống, hệ thống, chuyện quái gì đây? Tôi đã lấy miếng ngọc ra rồi, tại sao Phó Minh không có phản ứng gì?】
Một giọng máy móc vang lên:
【Có lẽ là do nữ phụ ác độc đang ở cạnh nam chính, làm ảnh hưởng đến cốt truyện. Ký chủ có thể thử đuổi nữ phụ đi.】
Mắt thư ký sáng lên, lập tức tiến về phía tôi.
Cô ta ngấn lệ, giọng run run:
“Tôi hiểu rồi… Tổng giám đốc Phó, chắc chắn là vì có phu nhân ở đây nên anh mới đối xử với tôi như vậy, đúng không? Không sao cả, tôi không ngại đâu… Chỉ cần phu nhân chịu chấp nhận tôi…”
Phó Minh ngẩng đầu ra khỏi lòng tôi, ánh mắt đầy sát khí, tức đến mức môi cũng run rẩy.
“Hay thật! Cô trộm ngọc bội của tôi đã đành, giờ còn muốn cướp vợ tôi nữa!”
Tôi: “?”
Hệ thống: “?”
Thư ký: “?”
Thư ký: “Tôi không có, tôi không phải!”
Anh vừa ra lệnh, bảo vệ lập tức kéo cô thư ký sắp sụp đổ tinh thần ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Trước khi đi, cô ta vẫn không cam lòng, để lại một lời nguyền độc ác:
“Phó Minh, anh không đi theo kịch bản, anh sẽ hối hận đấy!”
Phó Minh lặng lẽ ôm lấy eo tôi, ghé sát môi vào tai tôi.
Anh thì thầm, giọng đầy thích thú:
“Thấy chưa? Anh đã bảo là cô ta ăn cắp mà, bị bóc trần rồi nhé, hehe.”
Tôi: “…”