Nếu lần này cô ấy cũng giống như trước kia, giận dỗi làm mình làm mẩy, anh ta sẽ không tuyệt vọng như bây giờ.
Nghe cô ấy dứt khoát nói “quên”, anh ta đã hiểu rằng, cái đuôi nhỏ từng lẽo đẽo theo sau mình suốt bao năm… sẽ không bao giờ quay lại nữa.
10
Cuối cùng anh trai tôi cũng về rồi.
Những năm qua, chỉ đến tết tôi mới được gặp anh.
Tôi vui mừng thu dọn hành lý, theo anh về nhà.
Lúc sắp đi, Cố Thần Phong đứng trước cửa, trong ánh mắt phảng phất vẻ cô đơn.
Trên xe, anh trai không nhịn được mà hỏi:
“Rốt cuộc chuyện của em và Lục Nghiễn là sao vậy? Nó không chỉ đến nhà tìm ba mẹ hỏi về em, mà còn tìm cả anh nữa.”
“Không có gì, chỉ là chia tay thôi.” Tôi cười khổ.
Tôi không kể chuyện Lục Nghiễn đến tìm tôi.
Nếu để anh trai biết, chắc chắn anh sẽ càng tức giận hơn.
“Nghe nói dạo này nó sống không tốt lắm. Nhà họ Lục không chấp nhận vợ chưa cưới của nó, chẳng biết ai xúi giục cô gái đó, cô ta dám công khai đối đầu với nhà họ Lục trước truyền thông, làm mất hết mặt mũi họ.”
“Bề ngoài thì cô ta được gia đình họ Lục chấp nhận, nhưng thực chất là bị quản thúc, chẳng có chút tự do nào, sau này chắc sẽ càng khổ hơn.”
Bây giờ chắc Lục Nghiễn đã nhìn rõ bộ mặt thật của Diêu Lạc Lạc, nhưng đã quá muộn.
Còn về Diêu Lạc Lạc, tất cả đều là lựa chọn của cô ta.
“Ba mẹ nó nhiều lần đến gặp ba mẹ chúng ta, muốn cứu vãn chuyện của hai đứa, nhưng ba mẹ đã từ chối. Họ nói rằng con gái nhà họ Tô không thể cứ chịu ấm ức mãi được.”
Anh trai nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót.
“Lúc trước không hiểu sao em lại thích cái thằng đó. Mỗi lần em khóc vì bị nó làm tổn thương, ba mẹ đều đau lòng lắm, thế mà em vẫn không dứt bỏ được.”
Nghe vậy, tôi chỉ muốn tự vả hai cái.
“Anh yên tâm, sau này sẽ không thế nữa.”
Anh trai hài lòng gật đầu, đưa tay xoa đầu tôi giống như hồi nhỏ.
“Dạo này theo học Cố Thần Phong, em học được cái gì rồi?”
Lại kiểm tra bài tập sao?
Nếu nói là pha trà rót nước, photo tài liệu, ăn chùa uống chùa, thì có vẻ hơi vô dụng.
“Viết báo cáo.”
Anh trai bật cười: “Tên đó biết viết báo cáo cũng là do anh dạy đấy.”
Tôi bắt đầu nghiêm túc lo lắng, một người đàn ông trưởng thành chững chạc như anh tôi… lẽ nào thật sự “cong” rồi?
“Bây giờ anh về rồi, em cũng nên quay lại công ty nhà mình đi! Muốn học gì, anh sẽ đích thân dạy em.”
Không cần nghĩ ngợi, tôi lập tức từ chối: “Anh à, làm việc thì phải có đầu có đuôi. Em đã học được rất nhiều từ Cố Thần Phong, bây giờ vừa mới nắm được chút kỹ năng, để em ở lại thêm một thời gian nữa đi.”
Cố Thần Phong mà còn ở dưới mí mắt tôi, thì đừng hòng có cơ hội tiếp cận anh trai tôi!
Anh trai tôi càng cười tươi hơn, cảm thán: “Cô em gái bướng bỉnh ngày nào của anh… cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Ngày hôm sau, Cố Thần Phong dọn thẳng vào nhà tôi ở.
“Nhà nó bị lợn rừng phá hoại, cần sửa chữa lại, nên sẽ ở đây một thời gian.”
Là trùng hợp, hay có sắp đặt?
Cố Thần Phong gần như không giấu nổi nụ cười trên mặt nữa.
Anh tôi sắp ba mươi rồi mà còn chưa có bạn gái.
Tuyệt đối không thể để Cố Thần Phong ra tay trước được!
“Được thôi, để anh ấy ở phòng đối diện phòng em đi.”
Chế độ “giám sát chặt chẽ” chính thức kích hoạt!
Tôi không tin là tôi không thể đề phòng được!
11
Sắp đến Tết, ba chúng tôi cùng nhau về nước.
Cố Thần Phong đặc biệt chuẩn bị cho tôi một chiếc áo lông vũ dài đến mắt cá chân, nói rằng anh ấy đã mặc nhãn hiệu này khi leo núi Himalaya.
Tôi sợ lạnh, hầu như không bước ra ngoài.
Anh trai tôi bận rộn đi thăm họ hàng với ba mẹ, còn Cố Thần Phong thì đến chơi với tôi.
Gần đây, anh ấy bị ép đi xem mắt.
Kết quả là, không ai chịu nổi, anh vừa mở miệng đã khiến các cô gái bỏ chạy mất dép.
“Anh Thần Phong, không phải em dạy đời anh, nhưng ở tuổi này rồi thì nên nghiêm túc tìm một người để ổn định, lập gia đình đi thôi.”
Anh ấy gật đầu, ném xuống một lá, chặn lá bài của tôi.
“Không muốn.”