03.
Chu Tri Diễm khựng lại một chút, trầm giọng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thụy Chi như chợt nhớ ra gì đó, liền nhét con thỏ bông vào tay anh ấy.
“Bố ơi, giúp con ôm nó một lát.”
Sau đó, con bé lục trong balo, lấy ra một chiếc hộp tro màu xanh nhạt cùng một giấy chứng tử giả.
“Hôm kia mẹ mất rồi.”
Tro cốt vẫn còn mới.
Tất cả đều là tôi dạy con bé.
Chu Tri Diễm im lặng một lúc, không để lộ ra cảm xúc gì.
Thụy Chi ngẩng lên, dè dặt hỏi Chu Tri Diễm: “Bố ơi, bố sẽ nuôi con chứ?”
“Bố ơi, con không kén ăn đâu, mẹ nói đồ ăn của chó nhà bố rất ngon, con ăn giống nó cũng được.”
Tôi nghe mà cười khúc khích.
Ngốc ơi là ngốc, mẹ bảo thức ăn cho chó nhà họ tốt, nhưng đâu có nghĩa con thật sự phải ăn chứ.
Chu Tri Diễm nghiến răng, cố nặn ra một câu: “Bình thường mẹ con cho con ăn đồ ăn cho chó à? Cô ta nuôi con kiểu đó đấy hả?”
Thụy Chi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Đây cũng là điều tôi dạy con bé. Chỉ cần bố nó hỏi bất cứ điều gì xấu về mẹ, con bé chỉ cần trả lời một chữ “Vâng”.
Sắc mặt Chu Tri Diễm lập tức trầm xuống.
Anh ấy quay sang trợ lý, ra lệnh: “Đem tro đi rải.”
“Ai ch cũng được, nhưng cô ta chắc chắn chưa ch được. Đồ lừa đảo.”
Cuối cùng, anh ấy bế Thụy Chi lên, dưới sự hộ tống của trợ lý và vệ sĩ, rời khỏi hội trường.
Các phóng viên chớp máy lia lịa, chụp vô số ảnh.
Một vài tay săn tin bám dai như đỉa, là những người tôi đã đặc biệt mời đến.
Dù sau này Chu Tri Diễm có dập tin tức thế nào, thì dư luận lần này tôi cũng đã thổi bùng lên được rồi.
Anh ấy nhất định phải thừa nhận đứa trẻ này.
Mục đích của tôi đã đạt được.
À, còn nữa, Thụy Chi là do tôi nhờ anh shipper giao hàng tận nơi.
Toàn bộ diễn biến trên cũng là do anh shipper thuật lại cho tôi, cộng thêm một chút tưởng tượng của bản thân.
Bởi vì, tôi nào có đến hiện trường được.
Hôm kia, tôi vừa được xe cấp cứu đưa vào viện.
04.
Tiếng bàn tán từ giường bệnh bên cạnh làm tôi tỉnh giấc.
“Mau nói đi, đứa bé đang hot trên mạng thế nào rồi? Nhà họ Chu có nhận không?”
“Nhận chứ, sao lại không nhận, làm xét nghiệm ADN rồi mà. Nghe chị họ tôi nói, Chu Tri Diễm còn khá cưng chiều con bé, đi làm cũng mang theo.”
“Chị họ cậu biết à?”
“Chị ấy là trợ lý của Chu Tri Diễm. Chị ấy nói con bé ngoan lắm, đáng yêu nữa, lúc tổng giám đốc Chu làm việc thì nó tự chơi một mình.”
Hừm, xem ra Chu Tri Diễm cũng còn chút lương tâm.
“Nhưng mà con bé cũng tội lắm, nghe nói nửa đêm thường tỉnh dậy khóc, nói nhớ mẹ, nên tổng giám đốc Chu mới đưa nó theo để dỗ dành.”
“Thế tiểu thư nhà họ Giang, Giang Kính Uyên chịu làm mẹ kế à?”
“Sao lại không? Nghe nói cô ấy thích Chu Tri Diễm từ lâu rồi. Hơn nữa, với nhà giàu mà nói, nuôi con cũng như nuôi mèo thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy cả. Cô ấy còn hay mua đồ chơi mang đến công ty dỗ con bé, đối xử với nó cũng không tệ đâu.”
Tâm trạng tôi đột nhiên nhẹ nhõm hẳn.
Có vẻ hot search trên mạng là thật.
#Giang Kính Uyên vui vẻ làm mẹ kế tốt#
Bức ảnh đi kèm là cảnh Chu Tri Diễm và Giang Kính Uyên đưa Thụy Chi đến nhà hàng cao cấp dành cho trẻ em.
Ánh mắt cô ấy khi gắp thức ăn cho con bé khá dịu dàng.
Tôi lăn lộn trong giới giải trí từ khi mới mười mấy tuổi, loại ánh mắt này tôi sẽ không nhìn nhầm.
Thụy Chi cười tít mắt khi ăn kem, mặt mũi hớn hở.
Được rồi, con bé ở nhà họ Chu ăn ngon, ở tốt, có người dỗ dành, theo thời gian chắc chắn sẽ quên tôi thôi.
Tâm trạng tốt lên, tôi không nhịn được mà đặt một phần đồ ăn giao tận nơi.
Y tá đi kiểm tra phòng nhắc nhở: “Chị nghỉ ngơi cho tốt đi, có bệnh nhân nào vừa khỏe lên một chút đã bắt đầu đặt đồ ăn ngoài với mua mỹ phẩm không chứ?”
Tôi cười: “Tôi thích đẹp từ nhỏ rồi, có chết cũng phải là một xác chết xinh đẹp.”
Đáng tiếc, chắc cũng chẳng đẹp được bao lâu nữa.
Haizz, có lẽ là do trước kia tôi hay lừa tiền người ta, giờ mới bị báo ứng, đáng đời mà đoản mệnh.
Tôi thoa son lên, gương mặt nhợt nhạt cuối cùng cũng có chút sức sống.
Nhưng chưa kịp tận hưởng chút nhàn nhã hiếm hoi này, bên tai đột nhiên vang lên một câu khiến tôi chết sững.
“Này, chị họ tôi nói đứa bé đó đột nhiên nhập viện rồi, ngay trong bệnh viện này…”