Quảng cáo tại đây
Mưu Kiều Kế

Chương 1



1.
Tiểu thư ném tú cầu trúng một tên ăn mày, lão gia biết được thì suýt nữa lật tung cả mái nhà, phu nhân khóc
đến đứt từng khúc ruột.
Ta nói: “Đừng khóc nữa, để ta gả!”
Lão gia đang trong cơn thịnh nộ chợt khựng lại. Quản gia lập tức bưng lên một khay vàng, thay mặt lão gia
nói: “Thư Đồng, đa tạ ngươi!”
Tiểu thư nói: “Ta đồng ý!”
Ta ngớ người: “Ngươi đồng ý cái gì?”
Tiểu thư nhào tới ôm chặt lấy khay vàng đầy ắp: “Đưa vàng đây! Ta nguyện gả cho tên ăn mày!”
2.
Lão gia giận đến mức thật sự muốn lật mái nhà, phu nhân vừa khóc vừa sai người lôi tiểu thư về phòng,
còn quản gia thì vội vàng nhét vàng vào tay ta.
Ngón tay ta run run cầm lấy một thỏi vàng, cảm nhận sức nặng của kim ngân châu báu, bỗng nhiên ngộ ra.
Chẳng trách tiểu thư lại mê tiền như vậy.
Hóa ra cầm vàng trong tay lại sung sướng đến thế!
Ta tỉ mỉ cất từng thỏi vàng đi, giấu dưới đế giày, giấu trong ngực áo. Đến khi chỉ còn lại một thỏi cuối cùng,
đại thiếu gia đạp cửa xông vào, nắm chặt tay ta, lớn tiếng nói: “Cha! Nhi tử đem lòng ái mộ Thư Đồng, nàng
không thể đi!”
3.
Đại thiếu gia phong tư tuấn mỹ, thư hương danh gia, trong phủ có biết bao nha hoàn ôm mộng xuân tình với
hắn.
Nhưng ta thì khác.
Ta cầu nhân duyên không phải vì thật sự muốn tìm phu quân, mà chỉ là muốn mượn chuyện lễ Phật để che
giấu thân phận thật sự của mình.
Ta là một sát thủ có chứng nhận hành nghề.
Nam nhân chỉ làm chậm trễ thời gian rút kiếm của ta.
Ta thực sự rất có chí hướng!
Tiểu thư cầu Phật vì tài vận, còn ta cầu Phật là để được xuất hành xa.
Bởi vì ta vừa nhận một nhiệm vụ mới: tìm và giết chết Nhị hoàng tử đang lưu lạc nhân gian.
Ta cảm thấy mấy lão đại của ta, nếu như có một hạt lạc trong bụng, cũng sẽ không đến nỗi say đến mức sai
một mật thám ẩn nấp nhiều năm trong phủ đi làm nhiệm vụ truy sát này.
Nhưng rõ ràng bọn họ uống quá chén rồi.
Vậy nên ta bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
Ta rút tay ra khỏi tay đại thiếu gia, chậm rãi nói: “Đại thiếu gia, là do phúc mỏng của Thư Đồng.”
Đại thiếu gia cau mày: “Nhưng sắc mặt của nàng lại trông giống như muốn ta cút đi vậy.”
4.
Ta: “…”
Thật vậy sao?
Quả thực là vậy.
Dù gương mặt ta vẫn đang đối diện với đại thiếu gia, nhưng thân thể lại xoay về phía đống vàng mà ôm
chặt.
Nặng quá!
Nếu tiểu thư nhìn thấy, chắc chắn sẽ ghen tị đến phát điên!
Lần đầu tiên trong đời, ta mới cảm nhận được phiền não vì có quá nhiều tiền.
5.
Ta lo sợ tiền bạc sẽ khiến ta và tiểu thư trở mặt thành thù, nhưng thực tế là nàng chẳng những không ghen
tị, mà còn đặc biệt trèo tường đến tìm ta để nói lời tâm tình.
Ta nhìn đống vũ khí như chủy thủ, đinh nhọn xuyên tim,…trải đầy giường: “…”
Xong rồi, bị lộ rồi.
Tiểu thư sững người vài giây, rồi tháo chiếc bao tải trên vai xuống. Hạc đỉnh hồng, Thất bộ đảo, Hàm tiếu
bán bộ điên, Đoạn trường thảo.
Chúng ta nhìn nhau: “…”
Cuối cùng vẫn là tiểu thư phá vỡ sự im lặng.
“Nếu hắn dám ức hiếp ngươi, cứ độc chết hắn.” Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nha môn là nhà ta mở,
ngươi đừng sợ.”
Ta nói: “Quan phủ được phóng hỏa, bách tính lại không thể đốt đèn.”
Nàng đáp: “Vậy thì ngươi cứ làm quả hồng mềm đi, ta mặc kệ ngươi.”
Ta lắc lắc tay nải, bên trong những lưỡi dao va vào nhau, vang lên những âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Tiểu thư lúc này mới hài lòng vỗ vai ta: “Ngươi trưởng thành rồi.”
Chẳng phải sao?
Nhìn xem, đây chính là cảm giác an toàn mà nam nhân chẳng bao giờ mang lại được.
6.
Tên ăn mày mà tiểu thư ném tú cầu trúng họ Liễu.
Nhà nghèo rớt mồng tơi, không, hắn thậm chí còn chẳng có đủ bốn bức tường, bức tường thứ tư chỉ là một
tấm cỏ khô vá víu.
Khi đoàn rước dâu đưa ta tới nơi, hắn đang quét sân.
Ta ngồi trên tấm chiếu rách trong nhà, nhìn hắn quét xong thì nấu cơm, nấu xong lại xào rau, xào rau xong
lại rửa nồi, rửa nồi xong lại chẻ củi.
Ừm, bao hết việc nhà.
“Hết cơm chưa?” Hắn vươn tay về phía ta, muốn lấy bát.
Ta đưa bát cho hắn. Ngón tay hắn thon dài, trắng trẻo như hành tây non.
Giọng nói cũng khá dễ nghe.
Liễu ăn mày rửa xong bát thì đưa cho ta một quả táo, nói: “Ta tên là Liễu Tố. Từ nay về sau, không được
nhìn nam nhân khác, chỉ được lo cho phu quân, sinh con dạy cái, sống cùng ta cả đời.”
Ta đáp: “Được thôi, nhưng trước tiên ngươi có thể giúp ta vén khăn voan lên được không?”
Hắn cười: “Lúc ăn cơm chẳng phải đã tự vén lên để lén nhìn ta rồi sao?”
Ta lúng túng đến mức không biết nói gì: “Nói nhảm ít thôi.”
Hắn dùng một nhánh đào nhẹ nhàng vén khăn voan của ta lên, trên cành vẫn còn vài bông hoa nở rộ.
Con nai trong lòng ta bỗng chồm dậy, nhảy dựng lên một cái.
Hắn quả thực có cầu tất ứng.
Chỉ là không biết có đủ tám múi, một lòng một dạ, không nạp thiếp, không phụ bạc, sẵn sàng vì ta mà mưu
quyền soán vị, chém cả Hoàng đế hay không.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner