8.
Thật may là suốt quãng đường đó anh ấy đều im lặng, tiễn tôi đến trước cửa công ty sau đó phóng khoáng rời đi.
Sáng nay lòng tôi rối bời, chẳng muốn làm việc gì.
Tôi không thể kìm nén được nữa, vì vậy tôi đã hỏi cô bạn thân của mình: “Cậu nói xem, Tiêu Yến đang phát điên gì chứ?”
Bạn thân: “Cậu còn không nhìn ra? Anh ấy không bị điên, tớ nghĩ anh ấy đang muốn quay lại với cậu!”
Tôi: “…đừng đùa!”
Bạn thân nghiêm túc: “Ai đùa với cậu? Chuyện này có liên quan đến việc chung thân đại sự của cậu, tớ sẽ không đùa kiểu như vậy!.”
Tôi: “…”
Khi sắp kết thúc ngày làm việc, lãnh đạo bất ngờ thông báo với chúng tôi rằng sẽ tổ chức team building tối nay.
Tôi vốn định kiếm cớ chuồn sớm, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị quản lý bắt được.
“Hứa Du Du, cô phải đi! Chủ tịch Vương đã nói rằng bữa tối hôm nay là bữa tiệc chào mừng dành cho cô!”
Hả? ? ?
Thật ra…bọn họ không cần phải làm vậy!
Tôi vẫn cố già mồm nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết, nhất định phải tham gia!”
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao nhiệm vụ đến trường đón con cho bạn thân một lần nữa.
Cô ấy tỏ vẻ: “Không phải Tiêu Yến đang rảnh sao? Cũng thích con trai, Nói anh ấy đón đi!”
Tôi không biết nói gì: “Cậu đừng tìm việc cho tớ, gọi Tiêu Yến đón con không bằng kiu tớ nghỉ việc để không cần đi nữa.
Sau giờ làm, tôi bị đồng nghiệp trực tiếp kéo lên xe.
Trong bữa tiệc, không thể tránh khỏi được mời thêm vài ly rượu.
Tôi biết khả năng uống của mình và đã từ chối khi không tiếp tục uống được nữa.
Kết thúc team building, tôi tựa vào tường, đầu óc choáng váng một lúc.
Công việc cũ nhàn hạ, không những có thời gian chăm sóc con cái mà còn không phải đối mặt với những văn hóa bàn rượu này.
Tôi đã cố gắng hết sức tự an ủi mình để bình tĩnh và học cách thích nghi với công việc lương cao hiện tại.
Bỗng có một bàn tay vươn ra từ phía sau và đỡ lấy tôi.
Nhìn lại, đó là một đồng nghiệp nam quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ tên anh ta.
Gương mặt của anh ta ở mức trung bình, cũng rất đỏ, khi nói chuyện còn lắp bắp: “Hứa, Hứa Du Du, để tôi giúp, giúp cô!”
“Cảm ơn, tôi không say!” Gạt tay anh ra, tôi loạng choạng bước ra ngoài.
Trước mắt có hình ảnh lờ mờ, tôi cố gắng hết sức để đi theo một đường thẳng, nhưng cơ thể không nghe lời.
Bước chân loạng choạng, tôi nghiêng người rồi lao thẳng về phía trước.
Nhìn những bậc thang trước mặt, đau lòng nhắm mắt lại.
Mặt sẽ không bị biến dạng chứ?
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Ngẩng đầu lên và thấy khuôn mặt hơi tức giận của Tiêu Yến.
Tôi không nhịn được vui vẻ: “Xem ra thật sự say rồi, nhìn ai cũng giống Tiêu Yến.”
Anh kéo tôi vào lòng, tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Nam đồng nghiệp phía sau kinh ngạc mở miệng: “Anh, anh là ai?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Câu nói này khiến tôi như quay lại thời đại học.
Tôi nhéo má của Tiêu Yến và cười: “Chào bạn trai, đã lâu không gặp!”
Tiêu Yến nhếch khóe môi và mỉm cười với tôi.
Giọng nói không đúng lúc của nam đồng nghiệp lại vang lên: “Bạn trai? Cô ấy nói không có bạn trai. Anh, anh có biết cô ấy có một đứa con trai không?”
Tiêu Yến lạnh giọng trả lời: “Con trai tôi, anh ý kiến gì?”
Khi say rượu tôi càng trắng trợn hơn, gật đầu theo lời anh nói: “Đúng rồi, là con của anh ấy!”
Mặt đồng nghiệp đỏ bừng.
“Về nhà thôi!”
9.
Trước khi lên xe, tôi chợt hối hận, giãy giụa.
“Em không muốn về nhà với anh!”
Tiêu Yến hỏi: “Tại sao?”
Nghĩ đến cô gái đó, tôi không kìm được nước mắt.
“Anh đi kiếm cô tiểu thư kia của anh đi, em tự lo cho mình được!”
Tiêu Yến dở khóc dở cười: “Du Du, lên xe trước, được không?”
“Không!”
Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn thích em, trong mắt anh không người con gái nào có thể so sánh với em.”
Tôi mông lung nhìn lên: “Thật sao?”
Tiêu Yến ôm lấy mặt tôi và hôn nhẹ lên trán: “Hoàn toàn chính xác!”
Tôi không nhớ đã về nhà như thế nào, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Yến đã nằm bên cạnh.
Cảnh này có vẻ quen quen.
Tôi đã sốc và tự véo mình thật mạnh.
Ai—đau quá!
Tiêu Yến mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn tôi, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Tỉnh rồi sao?”
Mặt tôi ngoài ý muốn đỏ lên.
“Anh, em, tối qua…”
Tiêu Yến gật đầu.
Tôi: “…”
“Em say như vậy, anh cũng không thể cản em lại sao?”
Một mớ hỗn độn trên sàn nhà, cộng thêm những dấu vết màu đỏ ái muội trên mặt và ngực của Tiêu Yến, Tôi ước mình có thể c h ế t ngay tại chỗ.
Tiêu Yến vẻ mặt khó hiểu: “Anh đã cản rồi, nhưng em…”
Tôi: “…”
Tửu lượng của tôi không tốt, khi say tôi hay bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Vì vậy, tôi thường hạn chế ra ngoài khi say.
Thật không ngờ, sau bốn hoặc năm năm tuân thủ quy tắc, khi gặp lại Tiêu Yến, tôi đã phạm luật.
Phạm luật thì phạm thôi. Tại sao tôi lại không thể kiểm soát được mình?
Tôi xoa đầu và quay lưng lại.
“Mau mặc quần áo vào đi, em đi tắm rửa trước!”
Giam mình trong phòng tắm, tôi ngồi trên toilet khóc không ra nước mắt.
Điện thoại rung vài lần và khi tôi bấm vào, cô bạn thân của tôi đã gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc.
“Này này này này này…”
Tôi: “…”
Bạn thân: “Nói thật cho tớ biết, tối qua cậu có làm gì Tiêu Yến không?”
Tôi: “Con trai đâu?”
Bạn thân: “Đưa đi học rồi, hai người bọn tôi đều ổn! Đừng chuyển chủ đề, Hứa Du Du, chỉ một chút nữa thôi là tớ được trực tiếp trải nghiệm hiện trường của tối qua rồi!”
Đột nhiên, toàn thân tôi gần như nhảy dựng lên.
“CÁI GÌ???”
“Kể cho tớ nghe trước, rồi tớ sẽ mô tả lại cho cậu!”
“Không muốn nghe!”
Lề mề một lúc lâu tôi mới từ phòng tắm đi ra, Tiêu Yến đã ngồi thoải mái ở trên sô pha.
Tôi lúng túng, anh ấy bình tĩnh.
Làm tôi không phân biệt được ai là chủ, ai là khách.
Tiêu Yến nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen và hỏi: “Hứa Du Du, đây là lý do mà em nói rằng không cần anh?”
Không cần người ta mà đem họ về ngủ sao, quả thực hơi vô lý.
“Tối qua em uống say, không muốn làm phiền đồng nghiệp đưa về, không biết là anh… Khụ.”
Không biết có phải do rượu không..
Tôi nhìn khuôn mặt của Tiêu Yến mà không có khả năng phản kháng.
“Vậy là em không muốn chịu trách nhiệm?”
Anh nhìn tôi chăm chú, như thể tôi là một kẻ độc ác.
“Em…”
Tôi không nói không chịu trách nhiệm.
“Có phải vì em còn giận anh không?”
Tôi hơi bối rối: “Anh đang nói về vấn đề nào?”
Tiêu Yến: “Nhiều lắm sao?”
Uh——
Tôi cảm thấy có lỗi và không dám nhìn anh ấy: “Ừ, vài chuyện.”
Tiêu Yến đột nhiên đứng dậy, tôi sợ đến mức lập tức lùi lại.
“Tiêu Yến, mặc dù em có trở nên không vui, nhưng anh cũng không được…”
Còn chưa nói xong, tôi đã bị anh ấy ấn mạnh vào tường.
Đôi mắt Tiêu Yến tràn đầy cảm xúc phức tạp, anh thở dài và hỏi: “Con trai là của anh, phải không?”