Nhật Ký Của Chồng

Chương 9



Tôi hoàn toàn không có cách nào.

Tôi nhốt mình trong phòng, không để cô ấy phát hiện.

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô ấy đi ngang qua phòng.

Nghe cô ấy khe khẽ hát, như thể rời xa tôi là một sự giải thoát.

Tôi như c h ế t thêm một lần nữa.

Kỷ niệm ba năm sắp đến rồi, sao cô ấy nỡ rời bỏ tôi vào lúc này?

Tối hôm đó, tôi viện cớ vòi hoa sen trong phòng tắm của mình bị hỏng, đến mượn phòng tắm của cô ấy.

Cô ấy ngồi trên giường, đắp mặt nạ, mặc bộ váy ngủ lụa trắng tinh khiết.

Quyến rũ đến cùng cực.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không cố chút phòng bị nào với tôi.

Trong phòng tắm vẫn còn vương mùi hương của cô ấy.

Bên cạnh chiếc giỏ mây…

Có một bộ đồ cô ấy vừa thay ra.

Máu nóng lập tức dồn xuống một nơi nào đó.

Tôi mất đi khả năng suy nghĩ.

Lúc rời đi, tôi đã mang theo nó.

Chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện.

Nhất định phải phát hiện.

Về đến phòng, tôi ghi chuyện này vào nhật ký.

Giấu nó trong trang bìa, kẹp giữa những trang giấy bằng chiếc bút máy.

Chiếc bút này là quà kỷ niệm một năm của chúng tôi.

Màu đen viền vàng, phiên bản giới hạn.

Tôi rất trân trọng nó, hiếm khi đem ra sử dụng.

Bình thường, khi viết lách, tôi vẫn dùng cây bút máy màu đỏ sẫm mà cô ấy từng dùng trước kia.

Nếu cô ấy phát hiện, chắc chắn sẽ đến tìm tôi.

Sẽ thấy quyển nhật ký này.

Sẽ lật giở từng trang, nhìn thấy những lời tỏ tình của tôi.

Tôi mong được thấy cô ấy tức giận.

Nụ cười lịch sự kia…

Không còn đủ để thỏa mãn tôi nữa.

Tôi muốn thấy cô ấy nổi giận, muốn thấy cô ấy khóc.

Muốn nghe cô ấy dịu giọng, gọi tên tôi.

5
Đến ngày kỷ niệm ba năm, tôi tặng cô ấy một sợi dây chuyền ngọc trai.

Nửa năm trước, tôi đã đặt thợ thủ công Pháp làm riêng.

Thứ duy nhất trên thế gian này, mới xứng với cô ấy.

Tôi sợ cô ấy sẽ lấy ra một tờ đơn ly hôn rồi nói với tôi rằng, đây là món quà cô ấy đ á n h cho tôi.

May mắn thay.

Cô ấy nói chưa chuẩn bị quà.

Tôi nhìn thấy một tia áy náy thoáng qua trên gương mặt cô ấy.

Có lẽ, tôi vẫn còn hy vọng.

Lúc ăn tối, tôi quyết định gác lại công việc, cùng cô ấy về thăm bố, ông Tống.

Có gia đình ở bên, cô ấy sẽ không đối xử với tôi xa cách như thế.

Buổi tối, tôi cố tình uống thêm hai ly với ông Tống.

Mượn chút men rượu, lấy hết can đảm để thổ lộ lòng mình.

Nhưng cô ấy vẫn phản kháng tôi chạm vào cô ấy, thậm chí còn nói tôi biến thái.

Tựa như bị lột trần ra chế giễu, tôi chìm trong băng giá.

Đến một câu phản bác cũng chẳng thể nói ra.

Bởi vì dục vọng chiếm hữu của tôi sớm đã trở nên méo mó.

Chỉ một câu đơn giản của cô ấy, cũng đủ để tuyên án tử hình cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi lặng lẽ rời đi.

6
Có trời mới biết, khi ông Tống nói với tôi rằng cô ấy đã lên máy bay, tôi vui mừng đến nhường nào.

Tôi tra chuyến bay, canh đúng thời gian gọi cho cô ấy.

Mưa lớn như thế.

Tôi phải đi đón cô ấy.

Hai năm trước, cô ấy đi du lịch một mình, lúc về cũng không thèm nói với tôi.

Cô ấy bị ướt sũng trong cơn mưa.

Tôi vừa lo vừa giận.

Cô ấy thà chịu ướt, cũng không muốn gọi cho tôi một cuộc điện thoại.

Tôi hận bản thân mình quá vô dụng.

Nhưng lần này không giống thế.

Khi tôi bước về phía cô ấy, tôi thấy ánh mắt cô ấy ánh lên sự vui mừng.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn…

Trên xe, cô ấy chủ động hôn tôi!

Là vì thương tôi bị ướt mưa sao?

Nếu vậy, tôi sẽ dầm mưa mỗi ngày!

Đêm hôm đó, như một giấc mơ.

Cô ấy ngoan ngoãn, đáng yêu đến lạ.

Còn bắt tôi… làm cho cô ấy xem.

Cô ấy nói rằng đó là hình phạt đ á n h cho tôi.

Nếu đây là trừng phạt…

Tôi muốn mỗi ngày đều bị phạt như thế!

Sau đó, tôi tìm mọi cách để dỗ đ á n h cô ấy.

Cô ấy mệt đến phát khóc, giọng nói mềm mại gọi tên tôi.

Cầu xin tôi để cô ấy nghỉ ngơi.

Cô ấy nói rằng, chúng tôi còn rất nhiều rất nhiều ngày tháng về sau.

Tôi ôm lấy cô ấy đang ngủ say, đôi mắt chợt đỏ hoe.

Đây là lời hứa của cô ấy với tôi sao?

Phải.

Chắc chắn là vậy.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner