Chỉ cần em vẫn dựa dẫm vào tôi, yêu tôi giống như trước đây, tôi cũng không bận tâm đến những chuyện khác.
2
Thằng ba xốc nổi, làm chuyện gì cũng lỗ mãng, lại kích động dễ nóng giận.
Tôi với anh cả đã nói chuyện riêng với nó rất nhiều lần, nó cũng thề thốt sẽ thay đổi nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Tôi tình cờ gặp được cô bạn gái cũ Liên Dung mà nó ngày đêm nhung nhớ ở công ty. Thấy cô ấy sắp ngã, gương mặt trắng bệch của Giang Việt Linh lại ùa về trong tâm trí tôi, tôi vô thức vươn tay ra đỡ.
Sau khi Liên Dung đứng vững, tôi thầm thở phào, hình ảnh Giang Việt Linh ngã xuống cầu thang cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi không khống chế được nét mặt mình, Liên Dung dè dặt nói cảm ơn với tôi, hỏi tôi có phải khó chịu ở đâu không.
Tôi mỉm cười lịch sự, lắc đầu nói không sao.
Thằng ba xuất quỷ nhập thần, không biết xuất hiện từ bao sợ, đầu tiên là tức giận lôi Liên Dung ra sau lưng rồi lườm tôi, tức nhưng không nói năng gì.
Thằng nhóc này được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên có tính cậu ấm, một khi đã tức giận thì không thèm nể nang ai.
Nhưng nó sợ tôi với anh cả, nó biết người khác không làm gì được nó nhưng chúng tôi sẽ đánh nó.
“Là ngoài ý muốn, cô Liên sắp ngã anh chỉ tiện tay đỡ thôi.” Tôi chủ động giải thích.
Thằng ba không nghe: “Anh nghĩ em là thằng ngu chắc?”
Tóm lại cũng không được thông minh cho lắm.
Tôi còn công việc cần phải giải quyết nên không muốn tranh cãi với nó, hơn nữa giờ nó đang mất bình tĩnh không nghe lọt tai.
“Có việc gì ngày mai tới nói chuyện với anh.”
Tôi xem đồng hồ, cuộc họp qua video với khách hàng sắp bắt đầu rồi nên tôi quay người đi về phía văn phòng.
Thằng ba không đuổi theo, tôi nghe thấy nó đang chất vấn Liên Dung tại sao lại nghĩ đủ mọi cách tiếp cận hai anh trai của nó.
Nó còn bảo tôi với anh cả là cáo già lắm kinh nghiệm, có thể nuốt gọn những cô gái mới lớn chưa trải sự đời như Liên Dung.
Đó gọi là bày mưu tính kế, cáo già cái gì?
Xưa giờ nó vẫn ngang ngược như thế, tôi vốn là một người anh độ lượng nên không thèm chấp.
Nhưng tôi không ngờ nó lại to gan đến thế, dám giấu tôi chạy đến nói linh ta linh tinh trước mặt Giang Việt Linh.
Tôi càng không ngờ, Giang Việt Linh lại chẳng hề bận tâm.
Em nói cuộc hôn nhân giữa chúng tôi là thương mại, lợi ích được đặt lên hàng đầu.
Em nói trước sau gì em cũng tìm người khác.
Trông thấy tôi em cũng không nổi giận chất vấn, trái lại trông còn khá vui vẻ nữa.
Không giống phong cách của Giang Việt Linh lắm.
Em không thích khóc lóc, làm khùng làm điên nhưng đối mặt với việc chồng mình ngoại tình, thậm chí em còn chẳng thèm hỏi lấy một câu.
Chắc chắn không bình thường.
Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với em, nhưng em từ chối, lý do em đưa ra là muốn đi gặp nhóm bạn cây khế của mình.
Em ưu tiên họ hơn cả tôi?
Hoặc là em cố tình, cố tình làm lơ tôi để tôi biết em đang giận.
Suốt cả chặng đường Giang Việt linh cứ nhắn tin với người ta suốt, không hề có ý định chủ động lên tiếng.
Tôi không biết thằng ba đã nói gì với em, xét từ phản ứng của Giang Việt Linh thì em tin thằng ba chứ không tin tôi.
Hiểu được chuyện này khiến tôi tức giận.
Ba năm yêu nhau của chúng tôi cũng không bằng vài câu nói vớ vẩn của thằng ba sao?
Hiện thực còn lanh tanh bành hơn những gì tôi nghĩ nhiều.
Không phải Giang Việt Linh không tin tôi mà là em vốn chẳng bận tâm.
Em nghĩ mình là nữ phụ đ.ộ.c á.c.